Trương Túc xuyên thành nữ phụ trong một quyển tiểu thuyết dành cho nam, nhưng xuyên đến dòng thời gian tương đối sớm, còn chưa bắt đầu vào chính văn.
Nàng mang hệ thống bên người, vóc dáng gầy nhỏ khó khăn sinh hoạt trong toán dân chạy nạn. Mỗi ngày dựa vào việc giúp đỡ người già, tích lũy công đức, lấy thức ăn từ hệ thống.
Nghĩ tới thân phận “đích nữ” thất lạc của mình phải ba năm nữa mới có thể trở về Quốc Công phủ, Trương Túc cảm thấy rất tuyệt vọng. Trong lúc nản lòng thoái chí, nàng gặp một tiểu thiếu niên, đói khát chỉ còn da bọc xương ngã trên đất, nạn dân xung quanh nhao nhao thèm khát.
Trương Túc mở miệng, nước mắt tuôn rơi: “Đệ đệ đừng sợ, tỷ tỷ đỡ đệ lên.”
Từ đó về sau Trương Túc có thêm một người hầu nhỏ, mệt mỏi có người cõng, lạnh có người nhóm lửa, khát có người rót nước, cuối cùng nàng đã tìm được chút ánh sáng trong cuộc sống đen tối.
Vất vả chịu đựng đến khi chính văn bắt đầu, lại hoảng sợ phát hiện, đệ đệ hời mà nàng nhặt được chính là nam chủ.
Trương Túc khóc không ra nước mắt: Trời ạ, trò đùa này lớn quá rồi.