Truyện sáng tác chỉ để giết thời gian. Không có sự đầu tư về cốt truyện lẫn câu từ => truyện rởm, ae close tab hộ
-----------------------------------
Nam nhi phải giết người, cứ giết chẳng sờn lòng.
Thiên thu bất thụ nghiệp, giết chóc lập nên công.
Xưa có kẻ ác bá, ưa giết người như ma.
Muốn thu phục thiên hạ, vung đao tuốt gươm ra.
Giết người trong nháy mắt, thân nhẹ tựa lông hồng.
Thanh danh như bọt nước, sợ chi người đời chê.
Tay cầm thanh kiếm sắc, giận dữ liền giết người.
Xẻo thịt đùi nhắm rượu, cười nói quỷ thần kinh.
Ngàn dặm tìm giết địch, nguyện cả đời hy sinh.
Hồn say trong giấc ngủ, chiến ý chợt phới bay.
Lòng quyết ghi sử sách, nam nhi chí không về.
Đánh giết tung trời đất, thảm khốc loạn cung đình.
Ba bước giết một người, lòng muốn tay chẳng dừng.
Máu chảy dài vạn dặm, thây chất cao như núi.
Tráng sĩ xong trận chiến, ôm xác giặc ngủ vùi
Trong mộng còn giết địch, miệng vẫn đang mỉm cười.
Nam nhi nào biết sợ, hát mãi khúc quân hành :
Giết một người là tội.
Giết vạn người là hùng.
Giết thêm muôn ngàn vạn.
Anh hùng trong anh hùng.
Nhưng ý nghĩa không chung.
Nhìn lại hai nghìn năm, có ai thực hào hùng.
Nên dạy muôn dân nuôi mầm hận, chớ xúi nhân gian chửi anh hùng.
Phóng mắt thế giới ngàn năm trước, có ai chẳng phải giết người không?