Xem như đảo Đào Hoa bị đuổi đồ đệ bên trong không có tồn tại cảm nhất, thậm chí không có cơ hội ra sân chỉ lưu lại một cái danh tự người, bị hậu thế linh hồn chiếm cứ, còn có một cái giả c·hết hư hư thực thực bàn tay vàng, hắn tại trong Nam Tống thời kỳ cuối thế giới võ hiệp, sẽ lựa chọn một cuộc đời như thế nào.
Thần công bí tịch phải có, dù sao thỉnh thoảng muốn phát tiết trong lòng bất bình, miễn cho bị người khác đ·ánh c·hết.
Sinh hoạt cũng muốn trôi qua đặc sắc hài lòng, Xạ Điêu bên trong ra sân nhân vật thế mà đều chơi chế độ một vợ một chồng, hoàn toàn không phù hợp xã hội phong kiến quy luật cơ bản, nhất định phải kiên quyết chống lại.
Xạ Điêu bên trong cố sự cũng muốn tích cực tham dự, để thiên hạ đều biết tới tên của hắn.
Đây mới là hắn mong muốn đời người.
Hắn chính là Võ Miên Phong, đảo Đào hoa nhỏ nhất đệ tử.
Thần công bí tịch phải có, dù sao thỉnh thoảng muốn phát tiết trong lòng bất bình, miễn cho bị người khác đ·ánh c·hết.
Sinh hoạt cũng muốn trôi qua đặc sắc hài lòng, Xạ Điêu bên trong ra sân nhân vật thế mà đều chơi chế độ một vợ một chồng, hoàn toàn không phù hợp xã hội phong kiến quy luật cơ bản, nhất định phải kiên quyết chống lại.
Xạ Điêu bên trong cố sự cũng muốn tích cực tham dự, để thiên hạ đều biết tới tên của hắn.
Đây mới là hắn mong muốn đời người.
Hắn chính là Võ Miên Phong, đảo Đào hoa nhỏ nhất đệ tử.
Siêu dữ liệu - (Tiết lộ một số tình tiết truyện)
- Phương Hưu
- Võ Miên Phong
- A Khổ
- Phùng Hành
- Mục Thanh Âm
Vũ thị nhất tộc: Yến Thanh Quyền (gia truyền); Đảo Đào Hoa: Bích Ba Tâm Pháp, Bích Ba Chưởng Pháp (cơ bản); Cái Bang: Đệ tử một hai túi, Đà chủ năm túi sáu túi.
Phương Hưu, một người đàn ông hiện đại trung niên, xuyên không vào thân thể Võ Miên Phong – đệ tử nhỏ tuổi nhất bị Hoàng Dược Sư ghẻ lạnh trên Đào Hoa Đảo, với một cái chân gãy. Sau khi được Mạc lão đạo và cô bé A Khổ cứu giúp, anh phải học cách sinh tồn trong thế giới Nam Tống đầy khắc nghiệt, dùng trí tuệ hiện đại để kiếm ăn. Dần dần, ký ức của Võ Miên Phong hòa nhập hoàn toàn với Phương Hưu, tiết lộ mối hận của tiền thân với Hoàng Dược Sư và lý do anh bị trục xuất. Cùng lúc đó, một bàn tay vàng kỳ lạ mang tên "Ý khó bình" xuất hiện, không phải dạng hệ thống trực tiếp mà là một tập hợp những bài thơ nói về nỗi bất bình. Khi A Khổ bị bắt cóc bởi những kẻ buôn người của Cái Bang với mục đích giao cho Thanh Ngọc Quan tà ác, Phương Hưu bị dồn vào đường cùng. Anh quyết định dấn thân vào nguy hiểm, sử dụng võ công kế thừa từ Võ Miên Phong cùng những chiến thuật xảo quyệt của người trưởng thành để cứu A Khổ và đối mặt với thế giới võ hiệp Nam Tống đầy rẫy bất công.
Một cuộn thẻ tre mang tên "Ý khó bình" xuất hiện trong ý thức của Phương Hưu sau khi ký ức của anh hòa nhập với Võ Miên Phong. Cuộn thẻ chứa các bài thơ từ cổ kim liên quan đến những nỗi "bất bình" trong cuộc đời, và nó giúp Phương Hưu có giác quan nhạy bén cùng khả năng nhận thức không gian 3 chiều. Nó không trực tiếp ban tặng sức mạnh hay nhiệm vụ, và hoàn toàn không phản hồi khi Phương Hưu cố gắng giao tiếp.
Truyện mở ra một cốt truyện xuyên không khá thú vị, nơi nhân vật chính không chỉ đơn thuần là linh hồn hiện đại mà còn dung hợp với ký ức và võ công của tiền thân, tạo nên một sự phát triển nhân vật đa chiều. Phương Hưu sử dụng trí tuệ và kinh nghiệm sống hơn 40 năm ở hiện đại để sinh tồn và đối phó với những thử thách trong thế giới Nam Tống, từ việc ăn xin có chiến lược đến việc đối đầu với Cái Bang. Tình cảm giữa Phương Hưu, cô bé A Khổ và Mạc lão đạo được xây dựng một cách chân thực và cảm động, thể hiện sự đấu tranh nội tâm của nhân vật chính giữa lý trí muốn an ổn và tình cảm không thể bỏ mặc người thân. Bàn tay vàng "Ý khó bình" là một điểm nhấn độc đáo, không phải dạng 'hack' siêu mạnh mà mang ý nghĩa sâu sắc, khơi gợi suy ngẫm về những điều bất bình trong cuộc sống.
Mặc dù độc đáo, bàn tay vàng "Ý khó bình" lại không rõ ràng về cơ chế hoạt động hay cách kích hoạt sức mạnh, khiến người đọc có thể cảm thấy hơi hụt hẫng vì thiếu đi sự hỗ trợ trực tiếp. Một số tình tiết đấu tranh sinh tồn ban đầu của nhân vật chính, dù hợp lý, đôi khi khiến mạch truyện chậm lại. Việc Cái Bang bị miêu tả là một tổ chức buôn người tàn bạo có thể gây khó chịu cho những người hâm mộ Cái Bang truyền thống trong tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung.
Thôi xong, ban đầu tưởng xuyên không sẽ có hack bá đạo ngay, ai dè bàn tay vàng toàn thơ với ca. Đọc mấy chương đầu thấy main cứ ăn xin, chân què mãi hơi nản. Cái Bang mà biến thành tổ chức buôn người thì hơi bị mất hình tượng anh hùng truyền thống. Storyline có vẻ chậm rãi quá, chờ đợi mãi mới thấy main action.
- **Chương 1: Một cây gậy chống một cái chén**: Phương Hưu, một người đàn ông hiện đại 40 tuổi, xuyên không vào thân thể đứa trẻ 10 tuổi bị gãy chân tên Võ Miên Phong ở Nam Tống. Anh sống cùng Mạc lão đạo và cô bé A Khổ, phải dùng trí tuệ hiện đại để ăn xin. Phương Hưu phát hiện giác quan nhạy bén hơn và có một 'bàn tay vàng' không phản hồi trong ý thức. Anh bắt đầu nhớ lại việc mình bị gãy chân và căm ghét Hoàng Dược Sư.
- **Chương 2: Khác thân thế**: Ký ức của Võ Miên Phong dần hiện rõ, Phương Hưu thấy Hoàng Dược Sư đã đánh gãy chân Võ Miên Phong sau khi vợ ông là Phùng Hành (người Võ Miên Phong coi như di nương) qua đời do Cửu Âm Chân Kinh. Phương Hưu cũng biết Võ Miên Phong là con trai của một gia tộc võ thuật ở Cô Tô, được Phùng Hành nhận nuôi sau khi cha mẹ qua đời. Anh quyết tâm sau khi chân lành sẽ về Cô Tô sống cuộc đời an nhàn, tránh xa giang hồ.
- **Chương 3: Hoa thức ăn xin**: A Khổ bị ốm, Phương Hưu nấu cháo cho cô bé. Anh đi đến phường thị để ăn xin theo một cách 'có chiến thuật' hơn, dùng các bài ca kể chuyện và lời chúc tụng hài hước từ kiếp trước để mua vui cho khách trong tửu lầu. Anh kiếm được một số tiền và đồ ăn, được chủ tửu lầu cho một chỗ biểu diễn lâu dài. Anh cũng vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai kẻ buôn người thuộc Cái Bang về 'Hồng bang chủ' và 'hàng hóa' (ám chỉ trẻ em) cho 'Thanh Ngọc quan'.