“Em đang làm cái quái gì vậy?”
Gabriella chớp hàng mi dài đen mướt che cặp mắt xanh sâu thẳm đen thành tím biếc, nhìn Rufus đang đứng ở bên kia hành lang, ngưòi mà cô yêu 1 năm nay từ khi mẹ cô cưói bố anh, người mà trái tim mưòi-tám-tuổi của cô rất hy vọng anh sẽ yêu lại cô.
Cô đã nghe thấy tiếng xe anh thuê đỗ lại trên lối đi rải sổi trứơc vila của nhà Gresham ở Majora. Cô cố nén bồn chồn và nằm duỗi dài trên ghế ngoài trời, thay vì chạy lại đón anh như cô đang muốn làm. Rufus, cô đã nhận được bài học rồi, tốt hơn là chờ anh đến với cô chứ đừng có chạy theo anh – ngay cả khi anh la tình yêu của đời cô và chỉ nhìn anh thôi cũng làm cho tay chân cô bủn rủn vì mong muốn!Anh đứng trên ngưỡng cửa dẫn ra sân, và đã cởi bớt áo vest vì cái nóng gay găt gần trưa. Mái tóc hơi dài màu mật ong lấp lánh vàng lên trong nắng, và mắt anh – màu xanh xám sác lạnh, Gab biết - bị che giấu dưới cặp kính đen xì.
Nhưng câu hỏi của anh, và từ cái liếc mắt chê trách đến làn môi góc cạnh của anh, đã đủ nói với cô là anh không hài lòng thấy cô nằm phơi nắng một mình ngoài sân, trong bộ bikini chỉ có 2 mẩu vải màu cam nhỏ xíu.
Rufus luôn có thói quen cố ý đối xử với cô như một đứa trẻ hay quấy rầy hoặc hoàn toàn không thèm để ý đến cô. Nhưng cô rất muốn anh nhận ra cô là một phụ nữ đáng khát khao.
“Em đang phơi cho da rám nắng, Rufus, Thế anh nghĩ em đang làm gi?” cô mỉm cười, cùng lúc uể oải duỗi thẳng người ra, cong cái lưng thon thả làm cho bộ ngực đầy đặn của cô ưỡn lên, núm vú nổi rõ dưói làn vải màu cam của bộ bikini.
“Anh thấy rồi, chết tiệt”, cô cố kiềm chế “ của nợ, em có mặc thêm quần áo vào không”, Anh thốt lên cáu kỉnh khi bước ra sân.
“Em đang phơi phía trên mà” cô nói dỗi. “Và tại sao em phải quan tâm đến việc mặc thêm quần ao khi chẳng có ai thấy em ngoài anh?” cô thử khiêu khích anh.
Làm gì có nghĩa khác hơn trong tư thế khêu gợi của cô: chẳng qua cô muốn anh coi cô như một người đàn bà đáng thèm muốn thôi.
Biệt thự nhà Gresham, ‘Bougainvillea’, toạ lập một mình trên sườn núi nhìn xuống các mái nhà phía dưới, có tầm nhìn một-trăm-tám-mươi-độ ra Địa trung Hải.
“Thật ra tại sao lại lo lắng?” Rufus nhận thức một cách nóng nảy, biết ơn cái kính râm đen xì đã che giấu tình cảm của anh khi anh nhìn chằm chằm dọc theo thân hình yểu điệu của Gabriella đã phủ màu nâu vàng và lấp lánh mời gọi vì cô đã dùng dầu thoa hết thân mình, cánh tay và đôi chân dài, thật dài.
Cô có thân hình đẹp đẽ, mảnh khảnh, không tỳ vết – mà chỉ có những cô gái rất trẻ mới có được, làm một người đàn ông rất khó cưỡng lại.
Rufus cũng đã có nhiều lần phải như thế từ khi Gab xuất hiện trong cuộc đời anh 1 năm trước, khi cô chẳng thèm cố găng che dấu sự quan tâm cuồng nhiệt của cô với anh.
Mối quan tâm mà ở tuổi 30, anh không có ý định đáp trả.
Hoặc, ít nhất, anh không có ý định đáp trả cho đến khi anh bước ra sân vài phút trước và nhìn thấy cô nằm đấy…
“Ai đó có thể ra ngoài và-“
‘Không có “Ai đó”, chỉ có anh thôi’ cô phỉnh phờ. “Thêm nữa, ngoài bờ biên phụ nữ cũng không mặc nhiều hơn thế này” cô phật lòng.
Ngoài bờ biển, Rufus biết, giờ này trong ngày tràn ngập người, hầu hết các phụ nữ đều mặc bikini, thậm chí cởi cả phần trên, đúng thế-nhưng họ không ở một mình với người mà họ mê đắm một cách trơ trẽn một năm nay.
‘Bố mẹ em đâu rồi?’
Hơi liều lĩnh, anh lưu ý. Ít nhất sự hiện diện của bố anh và mẹ Gabriella, mẹ kế của anh dễ dàng hơn cho anh. Mặc dù anh thấy có Heather trong vai mẹ kế của anh cũng khó chịu như có cô em kế xinh xẻo này.
Anh chỉ đến đây vì muốn tranh thủ gặp bố vài ngày trên đường anh đi công tác ở Tây ban nha mà thôi.
‘Hôm nay James muốn tới Palma mua cho mẹ em vài thứ ngông cuồng cho ngày kỷ niêm của họ, nhưng họ sẽ quay về trong vòng 2 tiếng nữa.’ Gabriella hơi nhích về phía trước, đôi mắt-tím của cô ẩn hiện sự mời mọc khi cô nhìn anh. ‘Họ chờ anh cả sáng nay, khi thấy anh mãi không tới họ đã gọi sân bay và được báo là chuyến bay bị chậm 3 tiếng. Chiều nay Marrgarita cũng nghỉ rồi’. Cô khẽ nhún đôi vai trần. ‘Vì thế em nói em sẽ ở đây chờ anh’
Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Thậm chí bà quản gia người Majorca của nhà Gresham cũng không ở đây với cô ta.
‘Đừng có vẻ khó chịu thế, Rufus’ Gabriella hơi e dè khi thấy vẻ không hài lòng của anh. ‘Hay là vì anh cảm thấy nóng và bẩn thỉu vì đi đường?’ cô ái ngại hỏi anh ‘ tại sao anh không xuống bơi?’ cô đè nghị với giọng hơi khàn mà chỉ riêng nó thôi cũng làm Rufus run rẩy tới tận xương sống.
Gabriella Maria Lucia Benito.
Con gái của Heather và Antonio Benito quá cố.
Ngoài đôi mắt tím biếc, Gabriella được thừa hưởng tất cả mọi màu sắc từ ông bố người Ý, mái tóc quăn màu đen lộng lẫy rất nữ tính đổ dài xuống lưng, màu da nâu tự nhiên sẫm hẳn lại trong mấy tuần cô ở biệt thự.
Nhưng điều Rufus quan tâm hơn là mẹ cô - từng sống một mình với con gái trong tình trạng nợ ngập đầu và phải làm thư ký cho James để