Đã có 1
người đánh giá / Tổng đề cử
3.00
Vào triều đình, lưu lạc giang hồ, đâu mới là nơi nàng an thân?
Ai mới là người đàn ông định mệnh của đời nàng?
Khi nàng 5 tuổi, lúc sắp lâm chung, mẫu thân nhìn nàng mỉm cười, trao đoản kiếm một tấc cho nàng: “Con ngoan, mẹ thực xin lỗi con. Nếu tương lai con muốn báo thù thì cứ báo thù đi.”
Nàng rưng rưng gật đầu, nỗi hận thấu xương ánh lên trong đáy mắt.
Từ ngày ấy, thanh đoản kiếm này đã trở thành vật bất li thân của nàng. Mỗi đêm trăng tròn lại đâm vào nàng , nhuộm đầy máu tươi.
Khi mười lăm tuổi, nàng tự tay dùng đoản kiếm đâm vào ngực nam nhân kia, cùng một vị trí . Giọng nói nàng lạnh lùng, tàn nhẫn hệt như quỷ dữ đến từ địa ngục :“Yên tâm, ngươi sẽ không chết, ta chỉ là cho ngươi nếm trải nỗi đau sống không bằng chết này một chút.”
Nàng thích yên ổn, lại luôn gặp kiếp phiêu bạc. Cuộc sống đạm như gió thổi, phiêu tựa mây trôi, nhưng cũng không dừng lại.
Thực ra, tận sâu trong thâm tâm nàng, dường như lưu luyến, tự tay mình không thể nắm lấy điều gì đó...
Lần đầu gặp gỡ, hắn trêu đùa nàng, nàng lập tức chỉnh hắn, ngạo nghễ bỏ lại một câu :"Không có lợi hại nhất, chỉ có lợi hại hơn”, rồi cứ thế bước đi...