Edit: Heo con
Tôi thích dùng giọng văn thản nhiên để kể lại một câu chuyện xưa cũ, giống như thưởng thức một tách trà thương ngày, nhìn như vô vị, vào miệng rồi mới biết hương thơm tràn ngập đáy lòng.
Đây là câu chuyện xưa về nữ cải nam trang, miêu tả lại một đoạn tình cảm hồn nhiên, quyến luyến.
Chuyện cũ không có tình tiết li kỳ, chỉ là vận mệnh của nữ chính có chút li kì.
“Tương tư nhất dạ hoa mai phát
Hốt đáo song tiền nghi thị quân”
( Hữu Sở Tư - Lô Đồng)
Dịch thơ: Trần Tuấn Khải
“Một đêm trằn trọc tương tư
Thấy hoa mai nở vội ngờ bóng ai.”
Năm nàng 6 tuổi, có người từng nói: Ta muốn trồng một vườn mai, mười năm sau sẽ cùng muội đêm đêm bên nhau.
Mười năm sau, người cùng nàng hàng đêm nhìn ngắm vườn mai có phải là hắn?