Yêu một người không có lỗi, lỗi chỉ tại định mệnh đã cho mình gặp nhau. ... ... ... Cô yêu anh từ cái nhìn định mệnh. Anh rất đẹp trai, tuy nhiên cũng rất lạnh lùng.Cô và anh có hôn ước, nhưng anh lại không yêu cô. Anh tiếp cận cô cũng chỉ vì người em cùng cha khác mẹ của mình. Cô đau, cô rất đau, cô khóc, khóc rất lâu nhưng vì sao lại không thể quên được nụ cười trìu mến đó.Người ta nói phụ nữ khi tuyêt tình còn tàn nhẫn hơn đàn ông nhưng tại sao cô lại không nỡ. Cô biết tất cả, biết những buổi hẹn hò lỡ hẹn là đi với ai, nhưng cô vẫn đợi dẫu cho mùa đông giá rét. Biết lí do những lần sinh nhật của cô vì sao anh lại về sớm cô vẫn cười chào tạm biệt.Biết trong ngày lễ đính hôn lại không tới ,cô vẫn cam chịu.Biết lí do ngày lễ cưới lại tới muộn nhưng cô không dám nói, tất cả những gì cô làm chỉ vì một nụ cười chìu mến và cái xoa đầu.Đó là tất cả đối với cô rồi, anh không yêu cô thì sao , chỉ cần anh ở bên cô là được rồi. Cô một lần nữa trở về quá khứ nên yêu hay là không yêu anh nữa đây?