Trấn Hồn Đại Thánh
Tình trạng:
Còn Tiếp
Thiếu niên Vương Tử, du lịch Võ Đang, xảo ngộ Chân Võ tọa hạ khoe khoang đạo trưởng... hồn phách bị dao động xuyên qua đến Tây Du kiếp trước chi giới.
Chờ đợi hắn, chính là hung thú Đế Giang cùng đầy trời Thần Phật.
Ô hô, xuyên qua thời không trong nháy mắt, một khi học đạo hai ngàn năm
Chờ đợi hắn, chính là hung thú Đế Giang cùng đầy trời Thần Phật.
Ô hô, xuyên qua thời không trong nháy mắt, một khi học đạo hai ngàn năm
Siêu dữ liệu - (Tiết lộ một số tình tiết truyện)
- Vương Tử
- Ngưu Bì đạo trưởng
Địa Tiên, Đại La Kim Tiên, Tiên Cảnh (Huyễn Dụng Cảnh là một nhánh cấp thấp của Tiên Cảnh), Ngũ Lôi Thần Chú (một loại thần chú cần thể xác và pháp lực cao). Các danh xưng như Hữu Thánh Chân Quân, Đại Nguyên Soái (của Chân Võ Đại Đế).
Thiếu niên Vương Tử bị "lừa" xuyên không đến kiếp trước của Tây Du, mang theo một hồn phách đạo sĩ tên Ngưu Bì đạo trưởng từ Võ Đang (là thuộc hạ của Chân Võ Đại Đế) đang ở trong hồ lô. Nhiệm vụ của họ là đánh bại hung thú Đế Giang và cứu thế giới, nhưng trước hết, họ phải sống sót, tìm Bồ Đề Tổ Sư để học nghệ và kiếm tiền trang bị. Với sự giúp đỡ của Ngưu Bì đạo trưởng (từng bước khôi phục pháp lực ảo ảnh) và sự lanh lợi của Vương Tử, họ bắt đầu hành trình tìm kho báu và đối phó với những thử thách trên đường bằng những phương pháp "độc đáo" (như dùng ảo thuật "trâu thần" để lừa người dân Thiên Trúc).
Hồ lô màu tím đen chứa Ngưu Bì đạo trưởng, một hồn phách đạo sĩ có kiến thức rộng về thế giới (quá khứ, tu luyện, sinh tồn) và sau này khôi phục được "Huyễn Dụng Cảnh" (khả năng tạo ảo giác dựa trên cảm xúc đối phương). Khả năng thích nghi nhanh chóng và tư duy chiến lược của Vương Tử cũng là một "bàn tay vàng" giúp anh sống sót và tận dụng tình huống.
Truyện có một cốt truyện xuyên không hài hước, độc đáo với bối cảnh Tây Du ký "tiền truyện". Sự tương tác giữa Vương Tử phàm nhân và Ngưu Bì đạo trưởng hồn phách rất thú vị, tạo nên nhiều tình huống dở khóc dở cười. Khía cạnh sinh tồn ban đầu được miêu tả khá chân thực và hài hước, sau đó chuyển sang khám phá và sử dụng phép thuật một cách sáng tạo (ví dụ: dùng ảo thuật "trâu thần" để qua mặt người dân).
Mặc dù có yếu tố hài hước, đôi khi truyện có thể cảm thấy hơi chậm trong việc phát triển cốt truyện chính là tìm Bồ Đề Tổ Sư. Việc Ngưu Bì đạo trưởng có quá nhiều kiến thức về thế giới nhưng lại không thể tự mình hành động hoặc nhớ chính xác vị trí quan trọng có thể gây một chút mâu thuẫn. Một số tình tiết giải thích về ma thuật có vẻ hơi gượng ép để giới hạn sức mạnh của nhân vật.
Bro, mới xuyên không đã 'khổ bức' vãi, tưởng có buff gì ngon ai dè chỉ được con hồ lô với ông hồn ma mồm mép. Đi đâu cũng phải tự kiếm ăn, đúng là 'xuyên việt mỹ ngàn năm, rơi xuống đất có Nguyên bảo' chỉ là lời 'khoác lác'. Ông đạo trưởng thì cứ vẽ ra mấy cái viễn cảnh 'vĩ đại' xong cuối cùng toàn mình main phải gánh còng lưng. Chưa kể cái tên team 'Hoàng Kim Viễn Chinh Đội' nghe vừa ngáo vừa nguy hiểm, ai lại đặt tên rõ toẹt thế bro.
- Chương 1: Thiếu niên Vương Tử vô tình xuyên không đến "Tây Du kiếp trước chi giới", đối mặt với cảnh đói khát và xác chết trôi. Anh gặp hồn phách Ngưu Bì đạo trưởng (từ hồ lô) - thuộc hạ của Chân Võ Đại Đế, người đã "lừa" anh đến đây để đánh bại Đế Giang. Pháp lực của đạo trưởng cạn kiệt, không thể đưa Vương Tử về, và họ phải tìm Bồ Đề Tổ Sư để học đạo.
- Chương 2: Vương Tử chật vật học cách bẫy chim để sinh tồn. Anh nhận ra tiền tệ hiện tại là vàng bạc, không phải tiền mặt hiện đại. Ngưu Bì đạo trưởng gợi ý tìm lại kho báu ông từng chôn giấu ở Võ Đang cách đó 25 dặm để có tiền mua pháp khí và trang phục. Đạo trưởng cũng thông báo ông sắp khôi phục một phần pháp lực, cho phép tạo "Huyễn Giác" (ảo ảnh).
- Chương 3: Ngưu Bì đạo trưởng khôi phục được "Huyễn Dụng Cảnh" - một loại ảo thuật có thể kích thích tâm lý đối phương để tạo ảo ảnh. Ông thử nghiệm bằng cách khiến Vương Tử thấy một đàn thỏ đâm đầu vào gốc cây. Vương Tử nhận ra sơ hở và được giải thích về cơ chế của ảo thuật, cũng như cách hóa giải. Họ quyết định 3 ngày sau lên đường tìm kho báu và lập "Hoàng Kim Viễn Chinh Đội" (sau khi đổi tên từ "Oạt Bảo Viễn Chinh Đội" với sự phản đối của Ngưu Bì đạo trưởng).