Xuyên qua tu chân giới, Lý Thanh Sơn bày tỏ khó mà giữ được bình tĩnh, mười tám tuổi năm đó linh căn kiểm trắc, chỉ là một cái không có linh căn phàm nhân, bất đắc dĩ co đầu rút cổ tiểu sơn thôn, kết hôn sinh con, thong thả trăm năm.
Trăm năm về sau, có tiên nhân đi qua tiểu sơn thôn, vậy mà kiểm trắc ra ta là thiên linh căn?
Lão thiên ngươi có phải hay không đang chơi ta?
Trăm tuổi thiên linh căn, chó đều không muốn... Muốn, chó không quan tâm ta muốn!
Trăm tuổi tu tiên, lại đúng lúc sung sức nhất!
Trăm năm về sau, có tiên nhân đi qua tiểu sơn thôn, vậy mà kiểm trắc ra ta là thiên linh căn?
Lão thiên ngươi có phải hay không đang chơi ta?
Trăm tuổi thiên linh căn, chó đều không muốn... Muốn, chó không quan tâm ta muốn!
Trăm tuổi tu tiên, lại đúng lúc sung sức nhất!
Siêu dữ liệu - (Tiết lộ một số tình tiết truyện)
- Nhị Nha (Chu Đào Yêu)
- Diệp Lăng Sương
- Thiếu nữ áo đỏ
Phàm nhân, Luyện Khí (tầng 1-10, chia thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ), Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần. Linh căn được chia thành Ngụy linh căn, Hạ phẩm, Trung phẩm, Thượng phẩm, Địa linh căn, Thiên linh căn.
Lý Thanh Sơn, một người xuyên việt, sau khi phát hiện mình không có linh căn ở tuổi 18, đã sống một cuộc đời phàm nhân đến năm 100 tuổi. Bất ngờ, ông được kiểm tra lại và phát hiện mình sở hữu Thiên Linh Căn. Dù bị coi là quá già để tu luyện, ông vẫn được đưa vào Xuân Thu môn làm đệ tử ngoại môn và bị điều đến trông coi Phế Bảo điện. Tại đây, ông phát hiện ra một chiếc hồ lô vỏ vàng có khả năng biến phế thành bảo, giúp ông bí mật tu luyện, tăng cường tu vi và kéo dài tuổi thọ, từ đó bắt đầu con đường tu tiên đầy biến số của mình.
Hồ lô vỏ vàng (sau này gọi là Như Ý hồ lô) có khả năng tăng phẩm chất của đan dược, linh thảo, pháp khí và cả công pháp, pháp thuật từ cấp thấp/phế phẩm lên cực phẩm. Nó cũng có thể chữa trị vật phẩm bị hỏng và thay đổi kích thước theo ý muốn của chủ nhân.
Truyện có một mở đầu khá độc đáo và thu hút khi nhân vật chính Lý Thanh Sơn, một người xuyên việt, lại phải trải qua một trăm năm cuộc đời phàm nhân trước khi thức tỉnh thiên phú tu luyện. Sự xuất hiện của 'bàn tay vàng' (Như Ý hồ lô) được giới thiệu một cách khéo léo, mang lại cảm giác thỏa mãn khi chứng kiến quá trình 'biến phế thành bảo' của nhân vật chính. Lý Thanh Sơn được xây dựng là một nhân vật trầm ổn, khôn ngoan và biết giữ mình, rất phù hợp với motif 'lão quái vật' ẩn mình tu luyện. Mạch truyện chậm rãi nhưng không hề nhàm chán, tạo sự mong chờ vào quá trình phát triển của nhân vật chính trong tương lai.
Mặc dù có điểm nhấn là tuổi tác của nhân vật chính, nhưng motif 'thiên tài bị coi thường do bề ngoài/tuổi tác' vẫn khá quen thuộc. Việc các tu sĩ cao cấp lại quá dễ dàng bỏ qua một 'thiên linh căn' chỉ vì tuổi tác, dù có lý do khí huyết suy bại, cũng khiến người đọc cảm thấy hơi gượng ép. Cách xử lý nhân vật phụ như Diệp Lăng Sương và Trương Minh vẫn còn khá một chiều, chưa có chiều sâu và cá tính nổi bật.
Ủa dume, lão này 100 tuổi mới tu tiên? Nghe đã thấy phèn rồi. Dù có thiên linh căn thì cũng kiểu 'làm màu' thôi chứ chắc gì đã đi xa được. Mà cái sect gì mà linh căn khủng thế mà cũng vứt ra Phế Bảo điện? Làm ăn chán vãi. Truyện hơi 'ông già' quá, không có tí drama hay vibe cuốn hút nào cho Gen Z luôn.
- Chương 01: Lý Thanh Sơn, một người xuyên việt 100 tuổi ở Đào Hoa thôn, hồi tưởng về cuộc đời phàm nhân tẻ nhạt sau khi không có linh căn năm 18 tuổi. Ông tổ chức sinh nhật đơn giản và kể chuyện cho Nhị Nha, một cô bé thân thiết.
- Chương 02: Hai tu sĩ từ Xuân Thu môn, Diệp Lăng Sương và Trương Minh, đến Đào Hoa thôn để tuyển đệ tử. Nhị Nha được phát hiện có Thượng phẩm linh căn. Cô bé tha thiết cầu xin các tu sĩ kiểm tra linh căn cho Lý Thanh Sơn, dù họ cho rằng ông quá già để tu luyện.
- Chương 03: Khi Lý Thanh Sơn chạm vào Trắc Linh thạch, nó phát ra cột sáng thuần khiết phi thường, chứng tỏ ông có Thiên linh căn. Tuy nhiên, do tuổi già và khí huyết suy bại, tiềm năng của ông bị xem là lãng phí. Nhờ sự kiên trì của Nhị Nha, Lý Thanh Sơn được Xuân Thu môn chấp nhận làm đệ tử ngoại môn và được phái đến trông coi Phế Bảo điện.