Xuyên không !1 từ ngữ nói ra thật dễ dàng nhưng áp dụng vào thực tế thì có lẽ không bao giờ xảy ra.Vâng !nó _Uyên Linh từng nghĩ thế.Xong không ngờ rằng ,cái từ ngữ ấy được vận dụng ngay vào nó.oa..oa...phải làm sao đây?
Nó tỉnh lại sau cú va chạm ô tô khốc liệt.Nhưng quái thật!nó không cảm thấy đau đớn hay bất kì hiện tượng nào cho thấy nó bị gãy xương...!nó cảm thấy rất chi là bình thường.Nhưng ...
-Oa...oa...tiểu thư!rốt cuộc người cũng đã tỉnh rồi .Người làm cho Hoa Nhi sợ quá !
nó trợn mắt nhìn cô bé tầm 13-14 tuổi đang khóc sướt mướt bên cạnh mình ,mà cô bé không ngừng gọi nó là tiểu thư.quái!nó nhớ nó là trẻ mồ côi mà ,sao lại lòi ra cái từ tiểu thư cao quý thế được ? nó vẫn ngơ ngơ nhìn cô bé tên Hoa Nhi
- Ngươi là ai ?_câu đầu tiên sau khi tỉnh dậy phọt ra từ miệng nó .đầu óc nó vẫn mờ mịt.
-Hả? Oa...oa..tiểu thư! người có sao không ? Em là Hoa Nhi mà sao người không nhận ra em? Oa ...hay tiểu thư bị đánh đến hỏng não rồi???oa...
Đầu óc nó nặng trịch . nó đảo mắt một vòng xung quanh mình ,toàn là kiến trúc cổ xung quanh toàn củi khô trông bẩn tưởi đến kinh hoàng.và còn cô bé tên Hoa Nhi nữa,người cô bé mặc toàn đồ xưa, Không lẽ ...nó xuyên không??!...
-Hoa nhi ! Đỡ ta day!_Hoa Nhi nín khóc, chật vật đỡ người nó dậy. cổ nó truyền đến 1 trận đau khiến nó bật lên thành tiếng.
-Trời ơi, đau!!!
-Tiểu thư ráng lên 1 chút!_Hoa nhi kiên trì đỡ nó dậy, tựa vào vách tường. Nó kìm nén nỗi bất an trong lòng, nhìn Hoa nhi đang lúng túng bên cạnh, hỏi:
-Ngươi có thể kể cho ta truyện gì đang xảy ra không?
-Tiểu thư! Người thật sự k nhớ gì sao?_Hoa nhi mắt rơm rớm như chuẩn bị sắp khóc.
-Ừ!
-Oa...tiểu thư...người...
-KHÔNG ĐƯỢC KHÓC!_nó gằn giọng ra lệnh. Mặc dù cái cổ nó bị thương nhưng trông nó lúc này rất đáng sợ! Hoa nhi im bặt, không dám khóc. Hoa nhi tự hỏi sao từ khi tỉnh lại đến h, tiểu thư vốn hiền lành nhu thuận biến đâu mất rồi! (ý là nó sao đanh đá hơn xưa)
-Ta là ai? Trả lời thành thật không được hỏi lại ta, hiểu chưa?_Hoa nhi run run gật đầu.
-Nói đi!
-Người là Đỗ Bạch Uyên!
-Tuổi? Thân phận hiện tại và trước đây?
-Tiểu thư 16 tuổi, hơn Hoa Nhi 2 tuổi! Là con của quan thất phẩm Đỗ Thành Nhạc. Hiện là tiểu thiếp của Thái tử Hoàng Phong!
Nó nuốt nước bọt cái ực. Nó xuyên không thật! và trớ trêu thay lại lọt vào cái thời đại phong kiến cổ hủ. Còn là thiếp của người ta nữa mới đau! 16 tuổi...16 tuổi, nó nhăn mặt, nước mắt trực trào ra. 1 Hoa Khôi nổi tiếng xinh đẹp thông minh nhất Thành phố A -giàu có, văn minh nhất nước mà lại lọt vào thời khỉ ho cò gáy, ông trời thật bất công...
-Vì sao ta vào đây làm thiếp? Vì sao lại bị uýnh?
- Úynh? Tiểu thư nói em không hiểu!_Hoa nhi gãi gãi đầu.
-Là bị ăn đòn ý._nó cau mày lại.
-Thật sự tiểu thư không nhớ?
-Nếu nhớ thì hỏi làm gì? Nói nhanh!_Hoa nhi bị dọa k dám hỏi nhiều, liền kể 1 mạch
-Vì người lần đầu tiên gặp thái tử ở Hội hoa đăng 2 năm trước nên đem lòng yêu, nhất quyết k chịu lấy người khác. 3 tháng trước người nén ra ngoài và hóa thân thành tiểu nhị để hầu rượu Thái tử vì biết người đến tửu lầu uống rượu. Tiểu thư đã chuốc say Thái tử để bày ra kiểu "bắt gian tại giường". Thái tử do bị ép buộc nên nạp người làm thiếp.-Nó gật gù. không ngờ thân xác hiện h nó đang trú ngụ lại mưu mô xảo quyệt đến thế.
-Vì sao ta bị đánh?
-Tiểu thư bị Hồng Ngạc và Dạ Cơ cô nương ức hiếp._Nó gãi gãi đầu vẻ k hiểu, Hoa nhi giải thích tiếp -2 vị ấy đều là thiếp của thái tử.
-Thế hắn có biết ta bị 2 người đó khi dễ k?
Hoa nhi gật đầu như bổ củi
-Có chứ !Nhưng mà thái tử thật nhẫn tâm, ngoảnh mặt làm ngơ mà k cứu người.
Hoa nhi tỏ vẻ tức giận. Huz! Nó thầm nghĩ trong đầu: đúng là xuyên k! cơ mà Thường thái tử chết tiệt ý sao nhẫn tâm quá vậy trời? Dù gì thì thân xác mày cũng là thiếp của hắn mà! Đúng là bi ai a! Người tên Bạch Uyên này quả thực có mắt như mù nha. Thái tử dù có quyền cao chức trọng nhưng cũng k thể so sáng được với người dân bt nhưng mà yêu nàng thật lòng nha. Đúng là nữ nhân thời cổ, đấu đá tranh giành với nhau vì một người đàn ông. 5 thê 7 thiếp! ôi giời ơi! Thật là kinh tởm! Mong cho Thường Thái Tử kia mắc bệnh hoa liễu mà chết đê. Há há há!
-Tiểu thư, người k sao chứ?_Hoa nhi thấy vẻ mặt nó trầm ngâm, nụ cười lạnh thấu xương k biết từ bao h nhếch lên.
-Đỡ ta đi ngủ! Dù gì ta cũng mất quá nhiều sức rồi!_Nó cười nhìn Hoa nhi, k còn là nụ cười lạnh mà là một nụ cười ấm áp. Hoa nhi vội vàng đỡ nó nằm xuống.
-Tiểu thư, ở đây k có giường nệm, người lấy áo Hoa nhi đắp vào cho đỡ lạnh!_Vừa nói Hoa nhi vừa cởi áo ngoài.
-Không cần! Ngươi cứ mặc ta! Ngươi cũng nằm xuống nghỉ đi! Không chừng ngày mai sẽ có khách đến thăm!_Nó nhắm mắt lại.- Đây là mệnh lệnh!
Huz! Dù sao đi nữa, nó hiện tại k phải là Uyên Linh ở thế kỉ 21 nữa, h nó là Đỗ Bạch Uyên. Dù Đỗ Bạch Uyên trước kia là người ntn đi chăng nữa thì h đây nó sẽ k để ai khi dễ cái thân xác này nữa. Nó sẽ bắt tất cả phải trả giá, phải sống dở chết dở...
Àooo...
-Trời ơi! Lạnh quá!_Nó bật dậy vì lạnh, cả ng