Mục Dương Hậu danh chấn tứ phương có một quái bệnh, người biết chỉ có mình A Ân. Mỗi lần người khác nhắc đến, A Ân khẩn trương đến đỏ bừng gương mặt.
Mục Dương Hậu: “Nương tử, cầu mớm thuốc!”.
A Ân: “Đang vội khắc, không rảnh! Không…. A…”
Mục Dương Hậu sau khi uống thuốc xong cảm thấy mỹ mãn, nhưng A Ân ngày thứ hai thì không bò dậy nổi.
Truyện này nữ chính là Điêu khắc sư (gọi tắt là Điêu sư nhé) còn nam chính, khụ, bí mật:)) Không liên quan gì đến y học này nọ đâu, nữ chính là thuốc của nam chính nên mới gọi là Tiểu Dược Thê.