Tiên Lộ Khó Đi, Bạch Cốt Trúc Trường Sinh
Tình trạng:
Còn Tiếp
(nhân vật chính tâm ngoan thủ lạt, quá thánh mẫu chớ vào, lợi ích lưu, tiết tấu chậm chạp, không phải Long Ngạo Thiên sảng văn, từng bước một lên cao) phàm nhân tu ma + không hệ thống + sát phạt quả đoán + co được dãn được.
Huyết đạo + Bạch Cốt phiên + luyện thi đạo + thành lập Ma giáo + phật ma luyện thể pháp đây là một cái tâm ngoan thủ lạt, tư chất không kém, tham tài háo sắc, một thân tà khí, co được dãn được, nhưng không mất huyết tính nhân vật chính.
Theo 《 Phạn Thiên luyện ma công 》 đến 《 Huyền Âm luyện bạt bí pháp 》, Khánh Thần người mang đặc thù linh thể, không từ thủ đoạn. Thành tiên? Cũng hoặc thành ma? Khánh Thần chỉ cầu tiêu dao trường sinh!
Huyết đạo + Bạch Cốt phiên + luyện thi đạo + thành lập Ma giáo + phật ma luyện thể pháp đây là một cái tâm ngoan thủ lạt, tư chất không kém, tham tài háo sắc, một thân tà khí, co được dãn được, nhưng không mất huyết tính nhân vật chính.
Theo 《 Phạn Thiên luyện ma công 》 đến 《 Huyền Âm luyện bạt bí pháp 》, Khánh Thần người mang đặc thù linh thể, không từ thủ đoạn. Thành tiên? Cũng hoặc thành ma? Khánh Thần chỉ cầu tiêu dao trường sinh!
Siêu dữ liệu - (Tiết lộ một số tình tiết truyện)
- Nữ tử Bắc Mang sơn
- phu nhân (mẹ kế của nguyên chủ)
Võ công (Đoán Ngọc công), tam lưu cao thủ
Nhân vật chính Khánh Thần, một kẻ xuyên việt với tâm cơ và tà khí, sống trong loạn thế đầy rẫy đạo phỉ và chiến tranh. Hắn quyết tâm trường sinh bất lão bằng cách chiếm đoạt bảo vật từ Bắc Mang sơn. Để đạt được mục tiêu, hắn không từ thủ đoạn, lợi dụng mọi người và cơ hội. Khởi đầu từ một tay chân thanh lâu, hắn dần xây dựng thế lực nhỏ bằng mưu trí và bạo lực, bắt đầu với việc thôn tính bang phái Song Ưng hội để có địa bàn và nguồn lực.
Đoán Ngọc công (võ công nội gia giúp cường hóa thân thể, bóp nát gạch đá)
Truyện xây dựng nhân vật chính tâm cơ, tàn nhẫn, thực dụng và có mục tiêu rõ ràng từ đầu, không sa đà vào việc làm người tốt một cách vô nghĩa trong loạn thế. Tính cách co dãn được, biết nhẫn nhịn và chờ thời cơ để đạt được mục đích lớn hơn là trường sinh, rất phù hợp với motif "phàm nhân tu tiên/ma" truyền thống. Các tình huống được sắp đặt để Khánh Thần thể hiện sự quyết đoán và mưu trí của mình trong việc xây dựng thế lực.
Tiết tấu truyện hơi chậm ở các chương đầu, đôi khi làm độc giả cảm thấy Khánh Thần chưa đủ "ngầu" như mô tả ban đầu. Việc lặp đi lặp lại hành vi ăn cướp vặt hay xin xỏ ban đầu có thể khiến người đọc hơi nản. Một số tình tiết giải quyết vấn đề bằng bạo lực hơi đơn giản và chưa thực sự gay cấn.
Ugh, truyện gì mà combat chậm rì rì, cứ tưởng main ngầu lòi sát phạt quả đoán ai dè mới đầu toàn đi 'mượn' đồ ăn với làm tay chân quèn. Đến lúc đánh nhau thì cũng phải xài chiêu trò thuốc thang mới thắng được, không sảng gì cả. Với lại, cứ nhắc mãi cái Bắc Mang sơn mà chả thấy động tĩnh gì, câu view hay gì?
- Chương 01: Thanh lâu tay chân: Khánh Thần, một thanh niên 20 tuổi đã xuyên việt đến thế giới này gần 10 ngày, hiện đang làm tay chân tại một thanh lâu ở Tân thành. Hắn sử dụng võ nghệ Đoán Ngọc công để trấn áp những lưu manh lười biếng và bảo vệ nhị đệ Khánh Kiệt khỏi đám ăn mày cướp bánh bao, thể hiện sự tàn nhẫn và quyết đoán. Một nữ tử chạy trốn khỏi Triệu công tử của phủ thành chủ và cầu cứu Khánh Thần, tiết lộ mình là người của Bắc Mang sơn, nơi mà nguyên chủ Khánh Thần từng nghe nói có bảo vật trường sinh.
- Chương 02: Nhân mạng như cỏ: Khánh Thần lợi dụng cơ hội để tiếp cận Triệu công tử, không cứu nữ tử mà còn ra tay đánh ngã cô để lấy lòng Triệu công tử, với mục đích dò la thông tin về Bắc Mang sơn. Triệu công tử hài lòng và bắt nữ tử đi. Dân chúng bình luận về sự tàn bạo của Triệu công tử và thế cục hỗn loạn. Sáng hôm sau, xác nữ tử được tìm thấy bên ngoài thành, nhấn mạnh sự tàn khốc của loạn thế và sự vô giá trị của nhân mạng.
- Chương 03: Ngươi làm người tốt, ta làm du côn: Khánh Thần bị tiểu muội đánh thức để đi lấy cháo cứu tế nhưng không vội vì cháo loãng. Hắn dẫn nhị đệ và tam đệ (Khánh An) đến điểm phát cháo với một cái chậu gỗ lớn. Truyện tiết lộ thêm về thân thế nguyên chủ Khánh Thần và gia đình mẹ kế, cùng với việc hắn học được Đoán Ngọc công từ một giang hồ khách bị thương. Sau trận hồng thủy và nạn cướp bóc, gia đình nguyên chủ phải nương tựa vào Khánh Thần. Khánh Thần, sau khi bình phục vết thương, bắt đầu dùng mưu mẹo (như bỏ đá vào bánh bao) để kiếm sống, và gia nhập thanh lâu làm tay chân để lập uy, với quan điểm "ngươi làm người tốt, ta làm du côn".