JavaScript is off. Please enable to view full site.

Thung Lũng Bất Hạnh

80 người đang đọc truyện này.
Tác giả
Thể Loại Trinh Thám Trinh Thám Truyện Dài Văn Học
Tình trạng Full
Lần Cuối Cập Nhật
Năm xuất bản 2023
Số Chữ 49,159
Truyện Dịch 100%
Lượt xem: 79
Nghe từ đầu
Tổng đề cử Thung Lũng Bất Hạnh
Đã có 13 người đánh giá / Tổng đề cử
Khi có mặt tại trang viên Thung Lũng để ăn trưa theo lời mời của bà Lucy Angkatell, thám tử Hercule Poirot không mấy vui khi thấy những vị khách đã dàn dựng một hiện trường án mạng bên hồ bơi để trêu chọc mình. Thật không may, đó là thật. Lúc những giọt máu loang xuống nước, nạn nhân cũng thì thầm từ cuối “Henrietta”. Khẩu súng trên tay người vợ, vật chứng số một, trong lúc bối rối cũng bị rơi xuống nước. Điều tra của Poirot cho thấy mọi chuyện phức tạp hơn ông tưởng. Có vẻ như ai cũng có động cơ gây án, và trong đại gia đình nhiều bí ẩn này, mỗi người đều là nạn nhân của tình yêu.“Một cuốn sách lạ lùng và sâu sắc; như một đại dương sâu thẳm với những dòng chảy ngầm mạnh mẽ.” – Tác giả đoạt giải thưởng quốc tế Michel Houellebecq“Một cốt truyện hạng A – hay nhất của Christie trong nhiều năm.” - San Francisco Chronicle***Sáu giờ mười ba phút sáng thứ Sáu, Lucy Angkatell mở bừng cặp mắt to xanh biếc. Như thường lệ, bà nhanh chóng tỉnh hẳn và lập tức suy tính đủ chuyện bằng bộ óc siêu lanh lẹ của mình. Rồi bà cảm thấy cấp thiết phải có ai đó để trao đổi và hỏi ý kiến, lần này đối tượng được nhắm tới là cô em họ Midge Hardcastle vừa mới đến Thung Lũng tối qua. Bà Angkatell nhổm vội khỏi giường, khoác chiếc áo ngủ quanh bờ vai hãy còn nét duyên dáng, rồi đi dọc hành lang đến phòng của Midge. Đầu óc bà vốn quen nhảy loạn xạ lia lịa từ suy nghĩ này đến suy nghĩ khác, nên trong trạng thái thường lệ đó, bà tự dựng luôn cuộc đối thoại trong đầu, mớm cho Midge sẵn những câu trả lời mà cô nàng có trí tưởng tượng phong phú mấy cũng không ngờ nổi.Bà Angkatell mở cửa, nói tiếp thành lời cuộc trò chuyện trong đầu như đúng rồi:“—và như thế, cưng thấy không, cưng phải đồng ý rằng cuối tuần này sẽ nhiều rắc rối lắm đây!”“Hả?” Midge lầm bầm, giật mình tỉnh dậy giữa cơn mộng đẹp.Bà Angkatell đi tới mở tung cửa sổ, dứt khoát kéo mạnh tấm rèm, ánh sáng nhợt nhạt của buổi bình minh tháng Chín tràn vào phòng.“Ô kìa bọn chim!” bà ngó nghiêng thích thú. “Dễ thương quá.”“Hả?”“Ừ, dù sao đi nữa thì thời tiết không thành vấn đề đâu. Dự là trời sẽ đẹp. Chuyện đó cũng quan trọng đấy. Bởi vì nếu đủ mọi dạng khách khứa phải chen chúc nhau trong nhà, thì chắc hẳn em hình dung được chuyện tiếp đãi thành ra khó khăn mười phần. Có lẽ lại chơi trò chơi vòng tròn, rồi sẽ thành ra như năm ngoái mất. Ôi cái lần đó, chị không bao giờ tha thứ cho mình được, cô nàng Gerda tội nghiệp. Sau đó chị phải nói riêng với Henry rằng cũng do chị ích kỷ vô tâm quá—và cả người phải chung đội với cô ấy nữa, tất nhiên, bởi vì nếu mời John vô đội thôi và gạt cô vợ ra thì quá bất lịch sự, mà mời cả cô ấy còn khó xử hơn—mà tệ nhất là cô ấy lại tốt tính chứ—thật tình hiếm có ai tử tế như Gerda mà đầu óc trống không như vậy, nếu nghĩ theo hướng ở đời được cái này mất cái kia, thì quả là công bằng thật.”“Chị đang nói về chuyện gì vậy, Lucy?”“Chuyện cuối tuần này, cưng. Mấy người khách ngày mai là đến đấy. Chị nghĩ suốt đêm qua, cứ thấy buồn bực quá. Nên nói ra được với em thật nhẹ nhõm. Lúc nào em cũng tỉnh táo và thực tế.”“Chị Lucy à,” Midge lạnh nhạt đáp. “Chị có biết bây giờ là mấy giờ hay không?”“Không biết, cưng. Chị có bao giờ nhớ giờ giấc gì, em biết mà.”“Sáu giờ mười lăm phút sáng đó.”“À thế à,” Bà Angkatell đáp không chút áy n&aac
Mới nhất
1 năm trước
    Tổng đề cử 0
    Tuần 63
    Tháng 79
    loading
    loading