Anh xông vào rừng ‘tiểu bạch thỏ’, không phải vì không biết chết là gì, mà chỉ là vì khát vọng được bảo vệ;
Con sói lạnh lùng kiêu ngạo không phải vì cậy mạnh, mà chỉ là vì cái thói thèm ăn cao lương mỹ vị.
Anh là đứa con cưng của trời mà ai ai cũng phải chú mục đến, còn cô chỉ là con gái của một gia đình tầm thường.
Tổng giám đốc và tiểu trợ lý vốn là hai nhân vật chẳng liên quan gì đến nhau.
Anh cho rằng cô thư ký Thẩm Nhã Hinh này chỉ là một mỹ nữ bình bông dùng để làm ấm giường mà thôi,
Nhưng nhìn vẻ mặt ngây ngô hồn nhiên của cô ấy, đừng nói là đi mê hoặc anh,
Ngay cả ngắm nhìn vị tổng giám đốc đẹp trai này mà cũng lười thì nói chi đến việc bắt cóc lên giường?
Ai cũng nói rằng, phụ nữ tự dâng mình đến tận cửa thì không hiếm hoi gì, người mà theo đuổi hoài không được mới là tốt,
Mạnh Dục Thành chính là một ví dụ điển hình. Không những cậy vào công ty là của nhà mình,
Mà còn đem cô trợ lý nhỏ dụ vào văn phòng để sai vặt,
Rồi lại dỗ dành cô ấy làm người phụ nữ của mình. Ai ngờ người phụ nữ này lại không biết tốt xấu,
Người đàn ông tốt như anh cũng đã cầu hôn rồi mà cô còn không biết giữ,
Rõ ràng tiện nghi gì cũng đã bị anh chiếm hết rồi, mà còn ở đó khờ khạo đòi chia việc công việc tư, cái nào ra cái náy, anh tức đến nỗi chỉ đành trực tiếp vác cô về nhà để mà làm vợ!