Từ nhỏ cô đã không phải là con cưng của cha mẹ, cũng không phải là một người xuất sắc trong mắt mọi người. Cô mong ước chắc chỉ là bình thường như bao người khác, không bị chỉ trỏ "người câm", "con ngốc"...
Dường như số phận chưa đủ thê thảm với cô, tại buổi tiệc thành niên, cô bị gài bẫy, nằm trên giường vị hôn phu của em gái cùng cha khác mẹ. Cũng vì thế cô bị đuổi ra khỏi nhà và chết thảm.
Nhưng cuối cùng ông trời cũng mở mắt, không phải sao?
Cô được trọng sinh, trở về ba tháng trước, khi mọi chuyện chưa xảy ra...
Cô lại còn có một hệ thống, giúp cô bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống của Hàn Mộ Vi đầy các loại "đảo ngược" và "vả mặt".
" Hả? Cô không phải là người câm sao?! Sao hát lại nghe hay như vậy!"
" Hả? Cô không phải là kẻ ngốc sao? Sao thi môn nào cũng đạt điểm tối đa..."
" Ầy, đại thiếu của Cố gia không phải là vị hôn phu của cô sao? Sao hả? Cô từ chối rồi?!"
" Trời ơi! Đó không phải là Mặc thiếu tướng trẻ tuổi lạnh lùng nhất Hoa Hạ sao? Cái gì? Anh ấy là bạn trai của cô?!"
" Ai nói tôi là bạn trai của cô ấy?" Mặc thiếu tướng nheo mắt: " Tôi là chồng của cô ấy!"