Thể Loại: Cổ đại, Nữ Truy Nam, HE, TSTRating: H
Trong cuộc đời của Hoa Âm Vũ có hai nam nhân khiến nàng khắc cốt ghi tâm.
Một người yêu nàng tha thiết và nàng cũng thật tâm yêu hắn nhưng hắn lại vì ngôi vị hoàng đế, tuyệt tình bóp chết tình yêu của hai người, đến khi có được hư vinh, hắn lại quay về tìm nàng, bảo rằng trong tim hắn chỉ có nàng, thế nhưng ba năm bị giam cầm vì tội hạ độc thái tử phi, tim nàng cũng vì ba năm đó nguội lạnh.
Vì hắn, nàng từ bỏ quê hương, cắt đứt tình nghĩa cha con, đến khi phụ thân mất, nàng cũng không được phép đeo tang vì bị giam cầm. Nhưng sự thống khổ ấy cũng đi đến hồi kết thúc khi nàng gieo mình xuống vực sâu, lúc đó nàng vẫn nhớ lời cuối cùng hắn nói với nàng.
“Vũ nhi, ta yêu nàng, tất cả ta làm vì hạnh phúc của hai ta, giờ ta đã có tất cả, nàng sẽ là hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ, giang sơn này sẽ là của ta và nàng.”
Hoa Âm Vũ nhìn nam nhân mình phải đánh đổi tất cả chỉ vì yêu hắn, nở nụ cười chua chát, nụ cười như đóa phù dung trước gió, một chút sức sống cũng không có, nước mắt chảy xuống hai gò má đỏ hồng nhưng tái nhợt.
“Tất cả đã chấm dứt, từ đầu đến cuối ta và hoàng thượng đã phạm phải sai lầm rất lớn, hai chúng ta không nên gặp nhau …”
Nàng lùi về sau một bước, phía sau là vực sâu không thấy đáy nhưng nàng không hoảng sợ, nàng vẫn nhìn hắn nở nụ cười hiền hòa, giọng nói mang theo sự thỏa mãn khi được giải thoát.
“… và thật sai lầm, khi ta đã yêu ngươi … nhưng tất cả sẽ chấm dứt tại nơi đây … dù sống hay chết, kiếp này… ân đoạn nghĩa tuyệt.”
…………………………
Một nam nhân khác, vẫn luôn lạnh lùng với nàng, lúc nào cũng dùng vẻ mặt chán ghét nhìn nàng nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác bảo vệ nàng, ngay cả tính mạng cũng không cần, nàng biết hắn yêu nàng nhưng vì gương mặt ngàn năm lạnh băng dù núi Thái Sơn có sụp xuống cũng không thay đổi nên hắn không biết cách thể hiện tình yêu hắn dành cho nàng ra sao.
Có một lần, nàng nhịn không được nên hỏi hắn. –“Huynh có yêu ta không?”
Nam tử có đôi mắt màu đỏ sậm, gương mặt lạnh băng không tỏ ra chút lay động thản nhiên trả lời. – “Không yêu.”
Khi nàng một lần nữa ngã xuống vực sâu, hắn không hề do dự nhảy theo nàng, ôm nàng vào lòng, lúc đó nàng lại hỏi một lần nữa.
“Chàng có yêu ta không?”
Hắn nhìn nàng, giọng nói vẫn lạnh lẽo nhưng lời nói lại vô cùng thâm tình.
“Nàng là của ta, đời này kiếp này chỉ có thể ở bên cạnh ta … yêu hay không yêu, quan trọng sao?”
Mà nàng lại không buông tha, nước mắt nhạt nhòa nói. –“Quan trọng.”
Hắn nhíu mày, không do dự nói. –“Vậy thì yêu.”