Vân Phỉ những tưởng cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Cô có một gia đình đầm ấm và bề thế tại nước Sở, cha cô hết sức oai phong nhưng lại rất chung tình, mẹ cô như trẻ mãi không già, lại thêm một đệ đệ thông minh lanh lợi dễ thương. Thế nhưng sóng gió ập đến khi cha mang về nhà một thiếu nữ và gọi đó là nhị phu nhân. Cô biết trái tim mẹ cô như bị hàng vạn mũi tên xuyên qua. Nàng thề, từ nay sẽ không tin vào trái tim người đàn ông nào nữa. Thứ đáng tin duy nhất chính là lợi ích.
Rồi nàng gặp được Úy Đông Đình, đại tướng quân trẻ tuổi tài cao, khôi ngô tuấn tú, cơ trí hơn người. Một Vân Phỉ luôn tinh ranh ma mãnh nhưng mỗi khi gặp phải Úy Đông Đình thì cứ như Tôn Ngộ Không không thể thoát khỏi lòng bàn tay Phật tổ. Song song với mối tình của họ là cuộc chiến giành quyền lực giữa các các phe phái và cuộc chiến giữa Vân Phỉ với các thê thiếp của cha để bảo vệ lợi ích cho mẹ cùng đệ đệ.
Úy Đông Đình không thật thà như Tống Kinh Vũ, không giàu có như Lục Nguyên, không khôi ngô như Triệu Sách – những người cũng đem lòng yêu nàng. Nhưng bù lại, chỉ có chàng mới là người nhẫn nại nhất trước lòng dạ sắt đá của nàng, là người hiểu rõ nàng hơn ai hết. Úy Đông Đình nâng niu trân trọng những ưu điểm của nàng, cũng đồng ý bao dung cho cả những khuyết điểm của nàng. Bởi vì:
“Ở trong lòng ta, nàng thế nào đều tốt. Cho dù người khắp thiên hạ đều nói nàng không tốt thì ta cũng sẽ nói nàng tốt.”
Trích đoạn:“Nàng xòe tay ra đếm, nói tới ngân lượng là thao thao bất tuyệt, hai mắt sáng rực, dáng vẻ tham tiền ấy khiến người ta vừa yêu vừa giận.
Y không nhịn được, hỏi: “Giữa ta và ngân lượng, nàng chọn cái gì?”
“Đương nhiên là chọn cả hai.”
Úy Đông Đình tức giận. “Chỉ được chọn một.”
Vân Phỉ chớp chớp mắt. “Đương nhiên là chọn chàng rồi.”
Thế còn nghe được. Y xụ mặt hỏi: “Tại sao?”
Vân Phỉ cười lém lỉnh. “Bởi vì phu quân chàng có rất nhiều ngân lượng.”