Thể loại: Điền Văn, Đô Thị, Ngôn Tình, Truyện Sủng
Giới thiệu:
Bác sĩ thời hiện đại Kiều Mãn Nguyệt gặp phải cảnh bạo lực ở bệnh viện, mở mắt ra đã đến thập niên 70.
Bởi vì cha mẹ nguyên thân bất ngờ qua đời, để lại cho cô hai em trai chưa đầy bảy tuổi.
Nhà vừa không có tiền vừa không có lương thực, mỗi ngày còn phải làm việc.
Kiều Mãn Nguyệt: Mệt mỏi quá, hủy diệt đi!
Nghe nói đoàn trưởng Cố Thừa Phong đang tìm người tái giá, tiễn lương mỗi tháng hơn một trăm, Kiều Mãn Nguyệt đang sắp chết trên giường bất ngờ ngồi dậy, vội vàng giơ bàn tay nhỏ bé lên:
"Tôi có thể!"
Còn về hai đứa con mà vợ trước của đối phương để lại.
Cá mặn Kiều Mãn Nguyệt khoát tay, rận nhiều không nhột, nợ nhiều không buồn, đã có hai đứa, còn sợ thêm hai đứa nữa sao?
Người trên đảo nghe nói nhà họ Cố có bốn đứa con nít, đều dồn dập cảm khái.
Vợ của đoàn trưởng Cố thật đáng thương, làm việc hết sức không được cảm ơn, nuôi đứa bé không phải là con ruột của mình.
Kiều Mãn Nguyệt: Các người không hiểu cuộc sống nằm ngang vui vẻ!
Em trai lớn cướp cái xẻng trong tay cô: "Chị, để em nấu."
Em trai út cầm ghế đến cho cô: "Chị, chị ngồi đi, em nhóm lửa."
Đại Bảo lấy nước cho cô: "Mẹ kế, mẹ uống nước đi, con đi rửa rau."
Nhị Bảo... Nhị Bảo còn nhỏ, đứng ở sau lưng đấm lưng cho cô.
Kiều Mãn Nguyệt: Thật là quá vui vẻ!
Cố Thừa Phong mỗi ngày đi sớm về trễ bận rộn kiếm tiền:???