Tháng giêng bên trong 1 ngày, Tào Tháo đang u ám, chợt nghe thấy bên tai có cái phụ nữ âm thanh: "Đại Lang, đứng dậy uống thuốc..."
Cố sự như vậy kéo lại màn lớn ——
"Nhữ bậc này Khiết Đan, Nữ Chân dã nhân, có biết một hán có thể làm Ngũ Hồ sao?"
"Triệu gia bậc này Thiên tử, như thế nào xứng chịu vạn dân phụng dưỡng?"
"Tống Giang tiểu nhi, bằng ngươi cũng xứng tự so Lưu Bị?"
"Ngô Dụng, ngươi là cô thấy qua vô dụng nhất quân sư."
"Lâm giáo đầu, cô Hổ Báo kỵ về sau liền giao cho ngươi!"
"Ta cờ chỉ, đều vì Ba Hoa, nếu không thần phục, liền là bụi đất!"
Cvt: truyện này văn phong theo hơi hướng cổ văn nên hơi khó đọc , nhất là nhiều chương đoạn cuối sẽ thêm 1 đoạn lời bình để miêu tả khái quát về nhân vật hay sự kiện nào đó theo kiểu cổ văn, đạo hữu nào thấy khó hiểu cứ bỏ qua vì nó chỉ là cách viết văn vẻ miêu tả khái quát lại sự kiên chính trong chương đó thôi , cái này thường dùng trong mấy bộ phim truyền hình khi xưa , cuối phim sẽ có 1 lời bình khái quát ấy.
☆★☆ ỦNG HỘ ĐỂ TA CÓ ĐỘNG LỰC CV NHÉ! ☆★☆
Các bạn ủng hộ bằng 3 phương thức:
✓ Đánh giá truyện.
✓ Bấm đề cử, tặng hoa ❁.
✓ Ấn nút Tặng kẹo , khoai cuối chương.
Chân thành cảm ơn!
Cố sự như vậy kéo lại màn lớn ——
"Nhữ bậc này Khiết Đan, Nữ Chân dã nhân, có biết một hán có thể làm Ngũ Hồ sao?"
"Triệu gia bậc này Thiên tử, như thế nào xứng chịu vạn dân phụng dưỡng?"
"Tống Giang tiểu nhi, bằng ngươi cũng xứng tự so Lưu Bị?"
"Ngô Dụng, ngươi là cô thấy qua vô dụng nhất quân sư."
"Lâm giáo đầu, cô Hổ Báo kỵ về sau liền giao cho ngươi!"
"Ta cờ chỉ, đều vì Ba Hoa, nếu không thần phục, liền là bụi đất!"
Cvt: truyện này văn phong theo hơi hướng cổ văn nên hơi khó đọc , nhất là nhiều chương đoạn cuối sẽ thêm 1 đoạn lời bình để miêu tả khái quát về nhân vật hay sự kiện nào đó theo kiểu cổ văn, đạo hữu nào thấy khó hiểu cứ bỏ qua vì nó chỉ là cách viết văn vẻ miêu tả khái quát lại sự kiên chính trong chương đó thôi , cái này thường dùng trong mấy bộ phim truyền hình khi xưa , cuối phim sẽ có 1 lời bình khái quát ấy.
☆★☆ ỦNG HỘ ĐỂ TA CÓ ĐỘNG LỰC CV NHÉ! ☆★☆
Các bạn ủng hộ bằng 3 phương thức:
✓ Đánh giá truyện.
✓ Bấm đề cử, tặng hoa ❁.
✓ Ấn nút Tặng kẹo , khoai cuối chương.
Chân thành cảm ơn!
Siêu dữ liệu - (Tiết lộ một số tình tiết truyện)
- Tào Tháo
- Võ Đại Lang
- Võ Thực
- Võ Mạnh Đức
- Phan Kim Liên
Tào Tháo, vị Ngụy Vương nổi tiếng thời Tam Quốc, sau khi chết bệnh, bất ngờ xuyên không nhập vào thân xác của Võ Đại Lang, một người bán bánh hấp thấp lùn, hèn mọn trong thời nhà Tống, gần 900 năm sau. Với trí tuệ và kinh nghiệm của một vị chúa tể, Tào Tháo (nay là Võ Đại Lang) nhanh chóng nhận ra mình đang bị vợ là Phan Kim Liên và gã Tây Môn Khánh mưu hại. Anh ta ra tay xử lý Tây Môn Khánh, lợi dụng sự việc này để thăng quan tiến chức, tích lũy tài sản và danh vọng. Danh tiếng của Võ Đại Lang lan rộng khắp Sơn Đông Hà Bắc, thu hút sự chú ý của các hào kiệt giang hồ, bao gồm cả nhóm Lương Sơn Bạc, buộc anh phải đối mặt với những thử thách mới.
Tào Tháo mang theo toàn bộ ký ức, kinh nghiệm quân sự, chính trị, mưu lược và sự tàn nhẫn từ kiếp trước vào thân xác Võ Đại Lang. Sự am hiểu về lịch sử và bản lĩnh thao túng, ra quyết định đã giúp anh ta xoay chuyển mọi tình thế một cách thần kỳ.
Truyện có một cốt truyện xuyên không độc đáo, kết hợp giữa hai thế giới và nhân vật tưởng chừng không liên quan (Tào Tháo và Võ Đại Lang). Tào Tháo với bản tính gian hùng, mưu trí được phát huy tối đa trong thân xác mới, tạo ra nhiều tình huống hài hước, bất ngờ và đầy kịch tính. Cách anh ta biến từ kẻ bị hại thành người nắm quyền, từ nghèo khó thành giàu có, thăng tiến trong quan trường và giang hồ rất lôi cuốn. Các màn đối đáp, xử lý tình huống của Tào Tháo thể hiện rõ sự bá đạo, thực dụng và hiệu quả, khiến độc giả cảm thấy hả hê. Văn phong tuy hơi cổ kính nhưng tạo cảm giác chân thực với bối cảnh lịch sử.
Văn phong cổ văn được tác giả/cvt giữ nguyên, đôi khi có những đoạn lời bình theo kiểu cổ văn khiến mạch truyện bị gián đoạn và có thể khó hiểu đối với độc giả hiện đại. Quá trình thăng tiến của nhân vật chính đôi lúc diễn ra quá nhanh và dễ dàng, tạo cảm giác 'buff' hơi quá đà, làm giảm tính thực tế và kịch tính. Một số hành động của Tào Tháo, dù phù hợp với tính cách nhân vật, có thể khiến độc giả ưa chính nghĩa cảm thấy khó chịu (ví dụ: cách đối xử với Phan Kim Liên, việc chiếm đoạt tài sản một cách 'hợp pháp').
Truyện này đọc cứ thấy ông Tào Tháo kiểu auto win, gì khó khăn cũng có cách giải quyết trong một nốt nhạc. Bà Phan Kim Liên thì 'thủy tính' ghê, quay xe 180 độ nhanh như chớp từ ghét sang mê trai. Với cả cái kiểu văn cổ văn xách mé, rồi thêm mấy cái lời bình kiểu phim xưa cuối chương nữa, đọc muốn lú luôn, toàn phải lướt qua.
- Tào Tháo, sau khi chết vì bệnh tật ở tuổi 66 vào năm 220 SCN, bất ngờ tỉnh dậy 896 năm sau (năm 1116 SCN) trong thân xác của Võ Đại Lang. Anh ta nghe thấy Phan Kim Liên gọi dậy uống thuốc và nhận ra đây là âm mưu hạ độc. Bằng chút sức lực còn lại và bản năng của kẻ gian hùng, Tào Tháo phản công, đánh Phan Kim Liên và ép nàng khai ra toàn bộ âm mưu với Tây Môn Khánh và Vương bà. Tào Tháo bắt đầu nhận ra mình đã xuyên không và trở thành một nhân vật hoàn toàn khác.
- Tào Tháo tiếp tục tra hỏi Phan Kim Liên về tình hình thiên hạ và lịch sử, nhận ra mình đang ở thời Đại Tống và đã gần 900 năm sau. Anh ta cũng hiểu được hoàn cảnh của Võ Đại Lang: một người thấp lùn, xấu xí, hèn mọn, bị vợ chê bai và tư thông với người khác. Tào Tháo dùng câu chuyện 'Tào Tháo tiếp kiến sứ giả Hung Nô' để ẩn ý về tài năng không nằm ở ngoại hình và sự tàn nhẫn của mình, khiến Phan Kim Liên vừa sợ vừa ngưỡng mộ, nhận ra Võ Đại Lang đã hoàn toàn thay đổi. Cuối chương, Tào Tháo khẳng định thân phận là Tào Tháo chuyển thế và 'xử lý' Phan Kim Liên để chứng minh sự thay đổi của mình.
- Tây Môn Khánh và Vương bà đến để xử lý thi thể Võ Đại Lang nhưng nghe thấy tiếng động lạ trên lầu. Tây Môn Khánh xông vào và bị Tào Tháo (Võ Đại Lang) với sức mạnh mới bất ngờ đánh trọng thương và chặt đứt tay. Vương bà cũng bị Tào Tháo đánh. Tào Tháo ép Tây Môn Khánh phải bồi thường 1 vạn xâu tiền vì đã mưu hại và tư thông với vợ mình, viết giấy nợ rõ ràng trước sự chứng kiến của hàng xóm, đặt nền móng cho việc chiếm đoạt tài sản của Tây Môn Khánh sau này.