Ta Thế Nào Liền Vô Địch Thiên Hạ
Tác giả:
Tình trạng:
Còn Tiếp
Ngươi nói với ta thế giới này không có võ đạo? Cái gọi là cao thủ chẳng qua là thường xuyên rèn luyện, người quen sinh xảo nguyên nhân?
Không có khả năng, tuyệt không có khả năng.
Này bảng có cảnh giới biểu hiện, nói rõ thế giới này có thể tu luyện, làm sao có thể không có võ đạo.
Nhất định là giấu quá sâu, võ đạo bị quản khống vô cùng nghiêm ngặt.
Đến tận đây, Lâm Phàm vì tiếp xúc đến võ đạo, nỗ lực lên bờ, muốn trở thành trị an phủ một thành viên, tiếp xúc thượng tầng nhân vật biết được võ đạo huyền bí.
Mãi đến hắn một côn đánh ngã hiện thời công nhận mười đại cao thủ, hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nguyên lai bọn hắn không có gạt người, thế giới này thật không có võ đạo a.
Mà hắn nhìn xem tự thân đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm thân thể.
Nhìn về phía bị hắn một quyền nổ nát tường thành, cùng với một cước giẫm, lõm đi xuống hố sâu.
Giờ khắc này, hắn mặt mỉm cười, dùng cảnh cáo ngữ khí đối người trước mặt nói:
"Mời các ngươi không muốn tại ta thế giới làm xằng làm bậy, cám ơn các ngươi phối hợp."
Lại tên: 《 dùng phàm nhân thân thể h·ành h·ung huyết mạch thiên long nhân 》, 《 huyết mạch? Từ nhỏ đánh đầy hết thảy vắcxin phòng bệnh ta đã sớm trị số kéo căng 》
Không có khả năng, tuyệt không có khả năng.
Này bảng có cảnh giới biểu hiện, nói rõ thế giới này có thể tu luyện, làm sao có thể không có võ đạo.
Nhất định là giấu quá sâu, võ đạo bị quản khống vô cùng nghiêm ngặt.
Đến tận đây, Lâm Phàm vì tiếp xúc đến võ đạo, nỗ lực lên bờ, muốn trở thành trị an phủ một thành viên, tiếp xúc thượng tầng nhân vật biết được võ đạo huyền bí.
Mãi đến hắn một côn đánh ngã hiện thời công nhận mười đại cao thủ, hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nguyên lai bọn hắn không có gạt người, thế giới này thật không có võ đạo a.
Mà hắn nhìn xem tự thân đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm thân thể.
Nhìn về phía bị hắn một quyền nổ nát tường thành, cùng với một cước giẫm, lõm đi xuống hố sâu.
Giờ khắc này, hắn mặt mỉm cười, dùng cảnh cáo ngữ khí đối người trước mặt nói:
"Mời các ngươi không muốn tại ta thế giới làm xằng làm bậy, cám ơn các ngươi phối hợp."
Lại tên: 《 dùng phàm nhân thân thể h·ành h·ung huyết mạch thiên long nhân 》, 《 huyết mạch? Từ nhỏ đánh đầy hết thảy vắcxin phòng bệnh ta đã sớm trị số kéo căng 》
Siêu dữ liệu - (Tiết lộ một số tình tiết truyện)
Cảnh giới (chưa rõ cấp bậc cụ thể), sơ cấp côn pháp (nhập môn, tiểu thành, đại thành), sơ cấp luyện thể (nhập môn).
Lâm Phàm xuyên không đến một thế giới cổ đại, nơi mọi người đều cho rằng không có võ đạo, nhưng anh lại sở hữu một 'bảng' (hệ thống) hiển thị cảnh giới và độ thuần thục kỹ năng. Tin rằng võ đạo bị che giấu, anh gia nhập Trung Nghĩa đường làm tiểu lâu la, một mặt học luật pháp để thi vào trị an phủ nhằm tiếp cận cấp cao và tìm kiếm bí mật võ đạo, mặt khác bí mật 'cày' độ thuần thục côn pháp và luyện thể (bằng cách... nhờ đồng đội đánh mình). Sau khi vô tình giúp quan sai trị an phủ Tống Thanh bắt tội phạm, Lâm Phàm được hứa hẹn giúp đỡ trong kỳ thi. Khi đường chủ Vương Trường Hải bị Mãnh Hổ bang Nhị thiếu gia Tôn Diệu Uy sỉ nhục công khai tại Thúy Cảnh Lâu, Lâm Phàm đã đơn độc đứng ra, đánh bại toàn bộ mười tám thủ hạ của Tôn Diệu Uy, ép hắn quỳ gối xin lỗi, giúp Vương Trường Hải lấy lại thể diện. Sự kiện này khiến bang chủ Mãnh Hổ bang Tôn Kiêu chú ý và tìm cách chiêu mộ Lâm Phàm.
Lâm Phàm sở hữu một cái 'bảng' (hệ thống) hiển thị cảnh giới và độ thuần thục kỹ năng. Hệ thống này giúp anh lĩnh ngộ và thăng cấp các kỹ năng như 'sơ cấp côn pháp' và 'sơ cấp luyện thể' chỉ qua việc luyện tập hoặc bị đánh.
Truyện có một tiền đề khá hấp dẫn với nhân vật chính sở hữu 'hệ thống' trong một thế giới mà mọi người đều tin là không có võ đạo. Sự phát triển sức mạnh của Lâm Phàm diễn ra một cách hợp lý qua việc 'cày' độ thuần thục, tạo cảm giác thỏa mãn. Các pha hành động, đặc biệt là cảnh Lâm Phàm một mình đối đầu với đám tay chân, được miêu tả trực diện và đầy sức mạnh, thể hiện rõ sự vượt trội của main. Mặc dù có phần tính toán, Lâm Phàm vẫn thể hiện sự nghĩa khí và lòng trung thành đối với người đã cất nhắc mình, đặc biệt là cảnh anh giúp Vương Trường Hải lấy lại danh dự, rất lôi cuốn và kịch tính.
Dù tiền đề thú vị, nhưng mô típ 'main vô địch nhưng thế giới không có võ đạo' có thể khiến truyện thiếu đi những đối thủ xứng tầm, làm giảm tính thách thức. Nhân vật phụ như Vương Trường Hải khá ngây thơ và dễ bị động, còn các nhân vật phản diện như Tôn Diệu Uy và Trần Lượng thì khá một chiều, chưa tạo được chiều sâu. Việc Lâm Phàm liên tục 'cày' độ thuần thục đôi khi lặp lại, có thể gây cảm giác hơi lê thê ở một số đoạn.
Trời ơi, truyện này hơi fail ở chỗ nhân vật phản diện yếu xìu à, anh main cân hết mà không có chút thử thách nào luôn. Plot twist 'thế giới không có võ đạo' mà anh main bá đạo quá từ đầu, làm gì cũng easy mode nên thấy hơi chán. Sếp thì soft quá, dễ bị dắt mũi. Đọc mà kiểu 'ủa rồi sao nữa' ấy. Thấy cứ bị lặp đi lặp lại việc cày cấp rồi đánh bại mấy đứa cà khịa.
- Chương 01: Lâm Phàm xuyên không đến một thế giới cổ đại được cho là không có võ đạo, nhưng anh lại có một 'bảng' (hệ thống) hiển thị cảnh giới và độ thuần thục kỹ năng. Tin rằng võ đạo bị che giấu, anh gia nhập Trung Nghĩa đường làm tiểu lâu la. Trong một trận hỗn chiến bang hội, anh một mình đánh bại 'cao thủ' Thiết Quyền Vương Trần Ngưu, khiến anh nghi ngờ về việc thế giới này không có võ đạo. Anh quyết định học luật pháp để thi vào trị an phủ, thăng tiến để tìm hiểu bí mật võ đạo.
- Chương 02: Lâm Phàm duy trì thói quen luyện côn pháp mỗi sáng và học luật pháp tại tư thục. Anh bị Trần Lượng, con trai của một quan lại nha môn, miệt thị vì thân phận tiểu lâu la và 'tiện tịch'. Lâm Phàm đáp trả bằng cách chế giễu ngoại hình Trần Lượng, khiến đối phương tức giận.
- Chương 03: Lâm Phàm đi tìm Trần Ngưu (người bị anh đánh bại ở chương 1) để hỏi về bí kíp võ công, nghi ngờ đối phương đã luyện 'hoành luyện võ học'. Tuy nhiên, Trần Ngưu khẳng định không có võ công, chỉ là do 'quen tay' và da thịt dày hơn. Lâm Phàm thất vọng nhưng vẫn tặng tiền thuốc cho Trần Ngưu. Sau đó, anh bắt đầu thử nhờ đồng đội đánh mình để xem có lĩnh ngộ được 'luyện thể' hay không.
Mới nhất
14 giờ trước