Vương liêm đột nhiên xuyên qua đến dị thế, kỹ năng gì cũng sẽ không, lại không có cường kiệncơ thể, quan trọng nhất là, nhục thân xuyên, ngay cả một cái nhà cũng không có.
Không có kim thủ chỉ, không hệ thống, chỉ có thể hãm hại lừa gạt kiếm miếng cơm ăn, thẳng đến gặp quỷ, mới phát hiện cuộc sống đại lục mới.
Siêu dữ liệu - (Tiết lộ một số tình tiết truyện)
Truyện không đề cập các cấp bậc tu luyện cụ thể. Nam chính có được 'Thuần Dương Công' nhưng chưa thực sự tu luyện hay hiểu rõ nó.
Vương Liêm, một người bình thường thời hiện đại, bất ngờ xuyên không đến một dị thế không có kim thủ chỉ hay hệ thống. Không có kỹ năng hay cơ thể cường tráng, anh ta phải giả làm đạo sĩ, dùng mưu mẹo và kiến thức xã hội để sinh tồn. Mở đầu bằng việc khám phá thi thể một đạo sĩ và kế thừa đồ vật của ông ta, Vương Liêm nhanh chóng hòa nhập vào một sơn thôn, nơi anh ta được mời giải quyết vụ 'quỷ ăn cống phẩm' tại từ đường. Bằng sự thông minh, quan sát và một chút may mắn, anh ta đã phanh phui ra thủ phạm thực sự là ba đứa trẻ ăn vụng và một con bạch hồ, đồng thời xây dựng danh tiếng cho mình trước khi tiếp tục cuộc hành trình, mang theo cả chú bạch hồ đi cùng.
Truyện khẳng định không có kim thủ chỉ hay hệ thống. Tuy nhiên, nam chính Vương Liêm có được 'Thuần Dương Công' (dù chưa tu luyện được) và một số pháp khí của đạo sĩ chết. 'Kim thủ chỉ' thực sự của anh ta là sự linh hoạt, khả năng thích nghi nhanh chóng, kỹ năng 'lươn lẹo' trong giao tiếp, và một chút may mắn cùng kiến thức tâm lý học từ đời trước để giả làm đạo sĩ.
Truyện mở đầu khá thú vị với motif xuyên không không có 'kim thủ chỉ' hay hệ thống, buộc nhân vật chính phải dùng mưu mẹo để sinh tồn. Cách Vương Liêm giả làm đạo sĩ và giải quyết vụ án 'quỷ ăn cống phẩm' bằng sự thông minh, quan sát và chút may mắn tạo nên những tình huống hài hước và bất ngờ. Cốt truyện đơn giản nhưng có điểm nhấn, đặc biệt là sự tương tác với bạch hồ. Lối kể chuyện tự nhiên, dễ đọc.
Phần giới thiệu ban đầu hơi lủng củng. Chi tiết Vương Liêm đột nhiên có thể giả làm đạo sĩ một cách trôi chảy, dù không có kiến thức tu luyện chuyên sâu, có vẻ hơi khiên cưỡng và dựa nhiều vào sự 'lươn lẹo' cùng may mắn. Việc anh ta liên tục 'giấu nghề' hoặc 'lấp liếm' mọi chuyện có thể khiến một số độc giả cảm thấy hơi mệt mỏi. Motif 'bạch hồ' đi theo sau khi ăn chùa cũng không quá mới lạ. Tốc độ phát triển của câu chuyện và nhân vật còn khá chậm.
Ủa alo? Xuyên không mà không có hệ thống hay skill gì ngầu lòi hết, chán phèo. Main thì cứ kiểu lươn lẹo, lừa người ta suốt, không dám chơi thẳng. Làm gì cũng kiểu né tránh, không dám đối mặt thẳng thắn. Đã vậy còn đọc 'Thuần Dương Công' mà không hiểu, kiểu gì vậy trời? Hồ ly tinh cũng chỉ là con pet ăn chùa, không có skill gì bá đạo hơn sao? Hơi bị cringe vụ 'giả thần giả quỷ' xong suýt quỳ lạy hồ ly, tưởng đâu có plot twist gì ghê gớm lắm chứ. Đi đến đâu cũng chỉ biết 'đoán mệnh', 'xem phong thủy' toàn mấy trò tâm lý thôi à?
- Chương 1: Vương Liêm tỉnh dậy trong một miếu hoang, phát hiện mình đã xuyên không đến một dị thế sau khi thấy một đạo sĩ đã chết và người dân xung quanh dùng phương thức cổ đại. Anh ta không có kỹ năng hay kim thủ chỉ, chỉ biết mình là 'hắc hộ lưu dân' và quyết định lục soát thi thể để tìm cách sinh tồn.
- Chương 2: Vương Liêm lục soát thi thể đạo sĩ, tìm thấy quần áo, pháp khí (bát quái bàn, linh đang, gương, phiên), một cuốn sổ sách ghi chép các pháp sự kiếm tiền (mà anh dùng như nhật ký để học cách làm đạo sĩ) và một cuốn công pháp 'Thuần Dương Công' (nhưng không hiểu). Anh ta chôn cất đạo sĩ và giặt quần áo để chuẩn bị cho thân phận mới.
- Chương 3: Sau một đêm ở miếu hoang, Vương Liêm giấu điện thoại và đồ hiện đại vào ba lô chôn gần mộ đạo sĩ. Anh ta mặc đạo bào và đi xuống sơn thôn. Tại đây, anh ta gặp trưởng thôn và giới thiệu mình là một đạo sĩ vừa xuất sư từ 'Linh Đài Phương Thốn Sơn Tà nguyệt thất tinh động', tạo dựng cơ hội cho 'sinh ý' đầu tiên của mình khi các thôn dân tỏ ra e sợ và gọi trưởng thôn ra gặp.