"Mẫu thân, phụ thân, ta đau quá. Người hầu đánh tát ta, mắng chửi ta, bắt ta lê lết trên sàn nhà, ép ta quỳ liếm dưới chân họ, nhục nhã hơn cả một con chó.”
Thiếu niên cười rộ lên, nhưng so với ma quỷ còn đáng sợ hơn, thanh kiếm trong tay hắn nhỏ xuống từng vệt máu.
“Nhi tử thật vất vả mới có thể được gặp người. Tâm trạng ta lúc đó vô cùng hưng phấn, vô cùng hạnh phúc, phụ mẫu, hai người biết sao? Ta nghĩ hai người chắc chắn sẽ cứu ta, cho ta một cuộc sống an nhàn hạnh phúc, để bù đắp những đau khổ mà ta trải qua trước đó. Thế nhưng, hai người đã làm gì?”
Ngươi chết, tất cả mọi người sẽ hạnh phúc.
Nhưng hắn không hạnh phúc.
Tà dương huyết sắc, như thời gian đếm ngược, sinh mệnh trôi qua từng phút từng giây, tử vong mỗi bước đến gần, như bóng ma bao phủ lấy tất cả mọi người trong đại sảnh.
Cho nên, để hắn hạnh phúc, tất cả mọi người nên chết hết đi, phải không?
___________________________________________
Thời thơ ấu của main chính > ăn hành quá nhiều > khi trưởng thành > hắc hóa > có xu hướng trả thù xã hội > (nói đùa thôi)
Thuộc tính main chính:
+ thời thơ ấu > ngây thơ và không có thực lực > ăn hành (vô số kể) > hận thù > bắt đầu hắc hóa
+ khi trưởng thành > lý trí và có thực lực > bắt đầu đi cho ăn hành lại > giết hết kẻ thù > xong rồi thì bắt đầu đi lên con đường trở thành cường giả
Không đến nỗi thấy ai cũng muốn giết đâu, nhưng mà lý trí lắm, và ngắn gọn là không có tán gái gì hết trơn, còn gái có vì thế mà bu lại hay không thì đó là việc của tác giả...