Biên tập: Candy
Hy vọng lời văn của tôi, có thể gợi lại hồi ức sâu sắc nhất về tình yêu trong bạn.Hy vọng sự cố chấp của tình yêu, có thể truyền sức lực để bạn vĩnh viễn ‘ở trên đường’.- Liên Thành Tuyết
Tuổi thanh xuân, là ngọt ngào cũng là cay đắng.
‘Sắc trời nhuộm tối, tình yêu sẽ đến với chúng tôi sao?’ – câu thơ được Liên Thành Tuyết nhắc lại xuyên suốt câu chuyện trích từ bài ‘Tell me the truth about love’ của thi nhân W.H.Auden, nguyên văn ‘Will it come like a change in weather?’ – Liệu tình yêu có đến như một sự thay đổi thời tiết? Đây là khởi đầu cho tình yêu của Hồ Tâm Đình và Trần Nhiễm, hai con người tìm được sự đồng cảm trong những ngóc ngách khó hiểu nhất của tâm hồn.
Họ, một người thích cô độc, một người chán ghét người khác.
‘Gặp lại’, khởi đầu của câu chuyện, là điểm bắt đầu cho dòng hồi ức của Đình Đình về một tuổi thanh xuân điên cuồng và phóng túng. Điên cuồng yêu, điên cuồng ghen tị, điên cuồng cắn rứt, điên cuồng đau đớn. Có nhiều bạn đã nói tình yêu trong ‘Ánh tà dương’ chưa đủ mãnh liệt, vậy hãy thử đọc chuyện tình này đi, để xem hai con người trẻ tuổi đó đã bị thu hút, đã cuốn lấy nhau, đã giày vò nhau như thế nào ngay từ lần gặp mặt đầu tiên.
Tình yêu là gì, liệu nó có thể thay đổi? Tình yêu của Đình Đình và Trần Nhiễm chắc hẳn là yêu từ cái nhìn đầu tiên, chẳng qua vì sự cố chấp, vì sự nông nổi của tuổi trẻ, nó không được suôn sẻ như hứa hẹn. Trần Nhiễm là chàng trai mang bản chất nghệ sĩ, tính cách phóng túng và yếu tố trí tuệ của anh không chỉ thu hút một mình Đình Đình. Sự đào hoa đó mang đến một tình yêu chông chênh, chính là nguyên nhân cho sự tự ti, cho những nỗi đau của người thiếu nữ như cô. Có điều Đình Đình cũng không phải một cô gái chỉ biết chìm đắm trong ghen tị và đau khổ, cô sáng suốt, cô nhận thức và khinh thường những cảm xúc xấu xa trong mình, bởi điều cô hướng đến, lý tưởng của cô, luôn là một tâm hồn trong sáng thuần khiết không tì vết. Vì thế, dù đau đớn, dù khổ sở, bị bỏ rơi, bị nghi kỵ cùng ghen tuông dằn vặt, tâm hồn của cô vẫn không đổi, tình yêu của cô vẫn chưa từng đặt dấu chấm hết. Cái thay đổi chỉ là cô trưởng thành, tình yêu của cô trưởng thành.
Câu chuyện được kể qua cái nhìn của Đình Đình từ năm cô mười sáu tuổi đến năm hai sáu tuổi, mười năm cuộc đời, mười năm yêu với cuộc tình không biết điểm dừng của cô, với tình yêu vô vọng cô được trao từ một người khác. Cuộc sống cứ thế trôi qua, có thản nhiên chấp nhận, có đau đớn từ bỏ, cũng có những nông nổi tùy hứng. ‘Đoạn kết’ là kết thúc cho khoảng thời gian ba năm chờ đợi trong im lặng, khi hai sinh mệnh gắn bó cùng một chỗ, dù rốt cuộc chúng vẫn là hai chứ không phải một.
Tình yêu trong truyện là một thứ gì đó vô cùng mâu thuẫn, vừa mãnh liệt rực rỡ vừa nặng nề u ám, vừa ngọt ngào vô tận vừa đau thương khôn cùng. Nhưng gói gọn lại, cũng chỉ là sự ‘rung động’ tâm hồn mà thôi.