Một chuyến tàu hỏa trên đường về Bắc Kinh đã bị bọn cướp bao vây tất cả các toa hành khách.
Tiếng la hét, khung cảnh nhốn nháo, sự hoảng sợ lan ra khắp tàu nhưng lại không hề ảnh hưởng đến một cô gái ngồi cạnh cửa sổ kia.
Đôi bàn tay nhẹ nhàng lật giở từng trang sách, sự điềm tĩnh của An Diễm Ninh như thể tách cô ra ngoài sự náo loạn kia.
Khi cô đang chăm chú đọc sách thì bỗng một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt cô.
"Tiền và những vật giá trị đều trong vali kia, lấy rồi phiền cút" cô vẫn không rời mắt khỏi cuốn sách đang ở trên tay mình.
Lục Âu nhẹ nhàng cười thành tiếng nói: "Muốn cướp em có được không?"
An Diễm Ninh tất nhiên không xa lạ với giọng nói này, cô gập cuốn sách rồi ngước lên nhìn anh.
Không để cô nói tiếp, Lục Âu liền nói: "Phu nhân, loạn đủ rồi, về nha thôi"
An Diễm Ninh mỉm cười vẻ hài lòng, nhẹ nhàng đặt cuốn sách vào trong tay Lục Âu.
"Sau này còn dám đốt sách của em, em sẽ đốt luôn nhà anh!"
"Tuỳ em đốt, em không rời đi là được, dù sao anh cũng có rất nhiều nhà!" Lục Âu nhún vai.
An Diễm Ninh chẳng còn biết phản bác hắn thế nào, chỉ liếc hắn một cái sắc bén, rồi ung dung trở về phòng nghỉ.
Sau đó, hắn cũng lẽo đẽo bám theo An Diễm Ninh về phòng.
Đám người đi theo Lục Âu cũng không khống chế hành khách nữa, tụ tập ở hai dãy ghế, mang ra một đống hạt dưa, vừa cắn vừa nói chuyện phiếm.
Hành khách quần chúng: "..." Bây giờ đi đón phu nhân về cũng cần khoa trương như vậy à?
Cảnh sát, cảnh sát đâu rồi???