Oản Thanh Ti Chương 1: Hầu Hạ
Đau quá….
Thân thể phát ra cơn đau đớn tê tâm liệt phế và áp lực trầm trọng khiến ta không nhịn được rên rỉ thành tiếng. Chết tiệt, tiểu quỷ kia cũng không chịu nói Tá Thi Hoàn Hồn đau đến như vậy, trước kia ta suốt ngày đắm mình ở Tấn Giang xem qua N tiểu thuyết xuyên không cũng chưa hề nói qua Tá Thi Hoàn Hồn lại đau thế này, chẳng lẽ do linh hồn ta dị ứng với thân thể vay mượn này?
Muốn trợn mắt, chính là, mí mắt giật thật mạnh, đầu óc mờ mịt, mất nửa ngày cũng không mở ra được, ta nhíu nhíu mày, tiểu quỷ kia không giấu diếm ta cái gì chứ? Làm sao mà thân thể của ta lại chịu tội thế này?
May mắn không tin lời của nó, tiểu quỷ chết tiệt kia còn dám có ý xấu với ta, tưởng tượng cái vẻ mặt mê đắm bổ nhào tới ôm chằm lấy ta, ta nhịn không được rùng mình một cái. Không phải là ý tưởng lấy ta làm vợ để thỏa mãn tình dục không thành, nên cố tình chỉnh ta chứ?
Thân thể lại truyền đến đau đớn như xỏ xuyên qua cắt sứt suy nghĩ miên man của ta, từ phía sau một luồng nhiệt nóng đánh úp lại khiến ta kiềm chế không được thét chói tai thành tiếng, vốn là tiếng thét đinh tai nhức óc nhưng từ môi phát ra lại biến thành tiếng rên rỉ mơ hồ. Ta chỉ biết tiểu quỷ kia sẽ không tốt đến vậy, tiễn ta đi Tá Thi Hoàn Hồn? đây cũng không khác gì đưa ta vào mười tám tầng địa ngục. Ai bảo ta lúc ở âm điện làm trò nhiều như vậy, còn che miệng cười trộm quỷ sai, châm biếm nó là trẻ ranh hôi sữa không mọc tóc, khiến nó tức giận đến mức tái mặt, bây giờ thì hay rồi, đắc tội tiểu nhân kết cục quả thực rất khó chịu, cổ nhân dạy rất phải.
Chẳng lẽ ta đang ngồi ở trong vạc dầu? Luồng nhiệt lượng kì quái kia cứ từng đợt từng đợt ập đến, hâm nóng ta tới khó chịu, ta lại trợn mắt, cám ơn trời đất, lần này rốt cục thành công.
Ta đã tưởng tượng ra trăm ngàn loại trường hợp khủng bố, nhưng vẫn là bị tình hình trước mắt làm cho hoảng sợ. Trước mắt cũng không phải là Tu La tràng máu me khủng bố, mà là ta đang nằm trên một giường lớn khắc hoa tinh xảo mềm mại. Ồ? Tiểu quỷ kia thực không gạt ta, quả đúng là Tá Thi Hoàn Hồn. Trong lòng tự chê cười, cũng phù hợp với định luật xuyên qua thôi, Tá Thi Hoàn Hồn có 99% là tỉnh dậy trên giường. Có điều, có ai nói cho ta biết, người đang trên người ta ra sức vận động pít-tông ra ra vào vào là ai vậy? Nào là a hoàn, bà vú, gã sai vặt, cha mẹ chạy đi đâu hết rồi?
Nam nhân này là…? Lão công? Tình nhân? Đầu của ta lại muốn hôn mê. Ta xác định tiểu quỷ kia sẽ không tốt như vậy, cư nhiên sắp đặt ta đã lập gia đình! Từ từ, lập gia đình? Thân thể này rốt cục là bao nhiêu tuổi? Có sinh con chưa? Vú có bị rũ xuống? Bụng có bị nhăn nhúm khó coi do mang thai không? Sẽ không già hơn so với ta ở thế kỷ hai mươi mốt chứ? Còn có, ta một chút tâm lý cũng chưa chuẩn bị cho tình huống thế này, sắp đặt ta chưa hề có tình cảm, thậm chí còn chưa gặp mặt “Lão công” hoặc “tình nhân”, ấy vậy mà lại trong tình huống xấu hổ này, có ý gì đây? Còn có còn có, thân thể đau như vậy là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là lần đầu tiên?
Ta trợn tròn mắt, thân thể đau đớn khiến cho ý nghĩ của ta tỉnh táo hơn một chút. Cái vừa nghĩ tới tất cả đều vô nghĩa, làm sao ứng phó với tình huống trước mắt và về sau mới là vấn đề. Ở cổ đại, nữ nhân chịu bao nhiêu áp đặt, địa vị ra sao ta vô cùng rõ ràng, giống như nam nhân trên người ta có vẻ như rất hưởng thụ, căn bản một chút cũng không để ý thân thể ta cảm giác như thế nào, nữ nhân đối với nam nhân mà nói, còn không bằng một con ngựa mấy đầu heo. Một nữ nhân muốn sinh tồn tại cái xã hội này, chỉ có thể dựa vào nam nhân, huống chi ta mới đến đối với tình huống của chủ nhân thân thể này hoàn toàn không biết gì. Có thể sinh tồn mới quan trọng, ta liếc mắt một cái liền nhìn ra cái giường này làm từ gỗ liêm, so với bàn và giá sách trong văn phòng ông chủ ta cấp bậc còn xa xỉ hơn một chút, xem ra gia cảnh của nam nhân này không tồi. Cắn răng, nam nhân trên người ta không ngừng gây ra đau đớn, ta cố nén không ra họng một tiếng. Nếu đã không thể nào thay đổi hoàn cảnh, ta đơn giản hào phóng đánh giá nam nhân phía trên, tốt xấu gì hắn cũng là phiếu cơm dài hạn về sau của ta, hầu hạ tốt ông chủ này, không chừng lý tưởng làm sâu gạo ở thế kỷ hai mươi mốt có thể thành hiện thực. Theo dõi gương mặt gần trong gang tấc, gắng gượng thở ra một hơi. Này, nam nhân này, bộ dạng cũng quá quá quá quá đẹp rồi.
Nhánh tóc đen dài dùng một dây cột tóc buộc ở sau đầu, sợi tóc mất trật tự rủ xuống hai bên cổ hắn, khiêu khích bộ ngực sữa của ta. Gương mặt gầy yếu nhưng cương nghị, cánh mũi thẳng như tượng điêu khắc Hy Lạp cổ xưa, đôi môi mỏng góc cạnh rõ ràng, chân mày đen nhánh rậm rạp, tỉ lệ cân xứng tinh xảo, hoàn mĩ không thể bới móc thêm gì. Đáng tiếc hai mắt nhắm nghiền, không nhìn ra cửa sổ tâm hồn của hắn có hay không rực rỡ như sao? Bất quá lông mi vừa đen vừa dài vừa cong rất mê người, một giọt mồ hôi trong suốt vương trên mặt, theo động tác cuồng dã của hắn mà nhẹ nhàng run, trên lông mi run run lắc lư hai cái, đáng yêu n