Đại Ngụy mạt thời, thiên hạ đại loạn, chiến hỏa nuốt sơn hà, nạn dân ăn con trẻ, để sống sót. Cái gì là thà làm chó thời bình, chớ làm người thời loạn, cái gì là đổi con xẻ thịt, chẻ xương hầm người.,...
“Chu Công nhả bữa, y không nhả
Đất tạp người ăn, bắp để gà.
Vạn thọ rùa thần, mi thọ đoản
Người cho chó gặm, đậu ngựa tha.
Rượu nồng ca xướng âm giai lạc
Huynh đệ cùng tông đấu miệt mài.
Kiệt Thạch non cao trông thương hải
Gió xuân mười dặm ngập thi hài.”
Gió tanh mưa máu, xác thối chết ngập trời...
Nàng rất cay nghiệt, ít tuổi mà đã trải qua mọi sinh tử, đau khổ cực hạn bản thân. Vì chàng mà hi sinh hết thảy, chàng vì nàng mà bất chấp hoá thây ma, nghịch thiên sửa mệnh. chữa lành mọi vết thương cho chàng. Sinh mệnh nàng xiết bao cằn cỗi, xiết bao trống rỗng, tịch mịch, nếu không có Lý Nhu Phong chàng để hận, để yêu, để giày vò, để bị giày vò, nàng làm thế nào vượt qua.
Chỉ sống bên nhau mười hai năm càng khiến mối tình bất diệt và đẹp hơn, thời gian của họ là nghịch thiên, trời xanh thương cảm Trương Thúy Nga một lòng si dại, để Lý công tử làm người cõi âm bồi thường lại mười lăm năm.
Hoá ta yêu một người, chỉ có thể yêu. Hận không được, ghét không xong, oán không đành, chẳng biết làm gì, khiến lòng tuyệt vọng. Ngược tâm sống mũi cứ cay cay, lệ rơi thành tiếng...