Nhân Sinh Phải Chăng Là Mộng
Người là phồn hoa là mơ ước ta luôn ngóng chờ
Yêu thương thật nhiều chỉ đổi lại hững hờ
Nhiệt tình bao nhiêu cũng hóa thành cô liêu
Là mơ mộng hảo huyền hay chỉ là hư vô
Màn đêm tỉnh lặng gió nhẹ lướt qua tay
Khói thuốc mờ ảo chẳng thể nắm bắt lấy
...
Phải chăng duyên của kiếp trước là nợ của kiếp này
Thì chia tay cũng là do định mệnh đã an bài
Một nhành hoa thăm tình cảm đã đong đầy
Hoa nở rồi hoa tàn cuộc tình rồi cũng vở tan
Người đi theo cơn gió tự tại với đất trời
Chỉ còn mùi hương vấn vương thoáng qua đây
Nhân gian tàn mộng còn ta vẫn mơ màng
Tự hỏi nhân sinh phải chăng chỉ là giấc mộng
...
Cuộc sống này quá nhiều mệt mỏi... mỗi người có cho riêng mình một con đường riêng. Trong cuộc đời này ai cũng có nhưng niềm vui lẫn nỗi buồn, đặc biệt là có những hối tiếc về một điều gì đó đã trôi qua mà không thể nắm bắt được.
Bản thân ta viết lên câu chuyện này chủ yếu để muốn nói lên tâm tình của mình, giải tỏa đi những tích tụ ngày càng đè nặng lên tâm hồn mình, chỉ để tìm một khoảng nhỏ trong cuộc sống này để ta có thể nhẹ nhàng mà thở ra một cách thoải mái nhất. Câu chuyện này giúp ta đưa ra được nhân sinh quan của mình và giúp ta thực hiện ước mơ dang dở... những thứ tưởng chừng như đã phai mờ trong quá trình trưởng thành...đã trôi qua đi của một thời tuổi trẻ không thể nắm bắt và trân trọng được...