Nhân Gian Khổ
Tác giả:
Tình trạng:
Còn Tiếp
Khổ hải vô nhai, nơi nào là ngạn?
Phòng sinh, xâm nhập giả bóp chết mới sinh ra trẻ con, mọi người đem này chế phục, người nọ lại quỳ trên mặt đất gào khóc, sau đó ở trước mắt bao người hóa thành trong suốt......
Xâm nhập giả, trẻ con giả, quỳ xuống đất giả, khóc lớn giả, đều là ngươi.
Thế gian này quá khổ, cho nên lần này, ngươi đừng tới.
Siêu dữ liệu - (Tiết lộ một số tình tiết truyện)
- Thái Căn
- Ruồi Bọ (Thạch Thượng Phi)
- Vợ Thái Căn
- Tiểu Thất
Thái Căn, một ông chủ quán ăn nhanh 24/7 ở Đông Bắc, Trung Quốc, sống một cuộc đời túng thiếu, cô độc và lạnh nhạt với thế sự. Một đêm nọ, anh gặp phải linh hồn của một ông lão bán bánh đậu phộng đã chết oan trong tai nạn xe. Từ đó, Thái Căn bất ngờ có được khả năng nhìn thấy và giao tiếp với người chết, thậm chí trải nghiệm lại nỗi đau và ký ức của họ khi tiếp xúc. Cuộc sống của anh hoàn toàn bị đảo lộn khi liên tục đối mặt với những linh hồn đầy oán niệm, buộc anh phải đối diện với "nhân gian khổ" và tìm hiểu về thế giới tâm linh mà bấy lâu nay anh bỏ qua, cũng như vai trò "ra ngựa" của vợ mình.
Thái Căn phát hiện mình có khả năng nhìn thấy và tiếp xúc với các linh hồn/thực thể siêu nhiên, đồng thời có thể trải nghiệm cảm giác và ký ức cái chết của họ (ví dụ như trải nghiệm 9 tiếng chết ngạt của thợ mỏ). Khả năng này còn được gọi là "Âm Dương Nhãn" và "khả năng cảm thụ cái chết" thông qua tiếp xúc.
Truyện tạo dựng một không khí u ám, nặng nề nhưng vô cùng cuốn hút. Cách xây dựng tâm lý nhân vật chính Thái Căn từ một người thờ ơ, lãnh đạm với cuộc đời và những bất công xung quanh, dần dần bị đẩy vào thế giới tâm linh đầy rẫy khổ đau của người đã khuất là điểm nhấn. Mỗi câu chuyện về cái chết và sự oan ức đều để lại ấn tượng mạnh mẽ, khơi gợi sự đồng cảm và suy ngẫm về 'nhân gian khổ'. Truyện có chiều sâu, không chỉ dừng lại ở yếu tố kinh dị mà còn lồng ghép những triết lý về cuộc sống, cái chết và ý nghĩa của sự tồn tại.
Mặc dù cuốn hút, nhưng tông truyện quá u ám và nặng nề có thể khiến một số độc giả cảm thấy mệt mỏi, thậm chí trầm cảm. Việc lặp đi lặp lại mô típ "người chết đến than khổ" có thể hơi đơn điệu ở một số đoạn. Thái Căn ban đầu khá thụ động và hay than vãn, đôi khi gây khó chịu cho người đọc. Một số chi tiết giải thích cho năng lực của Thái Căn còn khá mơ hồ, chưa được làm rõ ngay từ đầu.
Vcl, truyện gì mà u ám vãi. Đọc xong trầm cảm ngang. Main thì cứ kiểu thờ ơ xong than nghèo, ok biết là khổ nhưng mà vibe cứ tụt mood sao á. Mấy cái jump scare tâm linh ban đầu cũng ghê nhưng cứ lặp đi lặp lại mấy cảnh đau khổ hoài cũng chán. Hơi bị chậm nữa, kiểu cứ lề mề không dứt khoát.
- Chương 1: Thái Căn, chủ quán ăn 24/24, sống túng thiếu, tiết kiệm từng điếu thuốc. Một buổi sáng, ông lão bán bánh đậu phộng đến mời chào nhưng Thái Căn từ chối. Buổi chiều, ông lão bị tai nạn xe. Nửa đêm, ông lão với hình hài biến dạng, dính đầy máu, quay lại quán của Thái Căn để bán bánh đậu, liên tục hỏi "Ông chủ, có muốn bánh đậu không?".
- Chương 2: Ông lão ma quái tiếp tục làm phiền Thái Căn, chất vấn tại sao Thái Căn không mua bánh hay đổi cơm cho ông ta năm nay, không thương xót ông ta. Ông lão kể lể về cuộc đời đầy khổ ải của mình và sự oan ức khi chết. Thái Căn, ban đầu sợ hãi, dần dần lắng nghe và sau đó mủi lòng, khuyên ông lão chấp nhận số phận. Tuy nhiên, ông lão không cam tâm, tấn công Thái Căn.
- Chương 3: Khi ông lão tấn công và nắm cổ Thái Căn, Thái Căn phản ứng và nắm lấy cổ tay ông lão. Ngay lập tức, ông lão như tỉnh lại, sợ hãi lùi về phía sau và hỏi "Vừa rồi là ai? Tôi đi đâu rồi?". Thái Căn nhận ra mình có khả năng nhìn thấy và cảm nhận được quá khứ của người chết khi tiếp xúc. Anh kể cho ông lão nghe về một thanh niên thợ mỏ bị tai nạn chết thảm. Ông lão sau đó sợ hãi bỏ đi. Thái Căn nhận ra vết cháy thuốc trên quầy bar là thật, chứng minh những gì anh trải qua không phải ảo giác. Anh nhận một đơn hàng giao cơm đến khách sạn Hồng Lãng Mạn.