"Đồng cỏ cháy khô, làng mạc tan hoang chỉ còn lại tường sập gạch vụn cùng tro tàn bay đầy trời, mạng người hèn tiện, ba chồng bảy lớp tuẫn táng như gia súc.
Lịch Đế Minh năm thứ 3274, trời giáng Thiên Hoả, kỳ lạ thay, lửa cháy giữa tiết Tiểu Hàn, trên trời tuyết trút xuống, dưới đất khói bay lên!.
Vị Thiên Sư đi ngang nhìn cảnh địa ngục trần gian, cảm khái lập đàn siêu độ vong linh.
Trong đống bùi nhùi cỏ đen quyện cùng tuyết trắng có đứa bé bỗng nhiên khóc thét.
Kể từ hôm đó Thiên Sư có người bầu bạn, đỉnh Yên Tử vang lên tiếng trẻ con đọc sách, lại qua mười mùa quả chín mọc mầm trong lá khô.
Tiết Kinh Trập, ngày cuối xuân, một thiếu niên xuống núi...Đi vào Nhân Gian.
Ta tên Tuyết Sinh, vì tái sinh giữa ngày Tiểu Hàn, có tuyết rơi!"