Ta gọi Tần Độc Tú, cô độc cầu bại độc, đế hoa chi tú tú. Mặc dù trong nhà của ta có hoàng vị kế thừa, nhưng ta không muốn vừa mở cục coi như người khác nhi tử. Thế là, ta đi tu tiên. Đại đạo từ từ, Tiên Lộ 3000. Có người tay cầm nhật nguyệt hái ngôi sao, có ma chỉ thiên g·iết sạch tần ô người, có tiên bằng hư ngự phong ngạo trường sinh. Mà ta, tư chất thường thường, trông coi một cái phá hệ thống, đành phải điệu thấp phát dục, im ỉm phát tài. Một khi xuất thế, không muốn cửu thiên thập địa phong lôi động, chỉ nguyện người người như rồng đều là trường sinh!
Siêu dữ liệu - (Tiết lộ một số tình tiết truyện)
Luyện Khí (sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong, đại viên mãn), Trúc Cơ (Tiên phẩm trúc cơ, Long Hổ dị tượng), Kim Đan (được nhắc đến như một cảnh giới mạnh mẽ).
Tần Độc Tú, một thái tử xuyên không, không muốn kế thừa ngai vàng nên quyết định từ bỏ thân phận để đi tu tiên. Anh được cha mình và tể tướng 'dàn xếp' để bái nhập Thanh Vân Môn, một tông môn đã suy tàn đến mức sắp bị hủy bỏ tư cách, với kỳ vọng anh sẽ sớm chán nản mà trở về. Tuy nhiên, Tần Độc Tú lại lầm tưởng Thanh Vân Môn là một tông môn ẩn thế cực kỳ mạnh mẽ, và tất cả sự 'khiêm tốn' hay 'bình thường' của các sư phụ đều là biểu hiện của cao nhân. Với sự trợ giúp của một hệ thống, Tần Độc Tú liên tục thăng cấp vượt bậc chỉ trong thời gian ngắn, từ luyện khí đến trúc cơ, học được kiếm đạo và luyện thể bá đạo, khiến các sư phụ trong môn phái liên tục sốc, tự bế và phải diễn kịch để giữ vững 'nhân thiết cao nhân'. Anh xuống núi diệt trừ yêu ma và vô tình đánh bại đệ tử của một môn phái đối địch, gây ra sự sợ hãi và hiểu lầm về sức mạnh thật sự của Thanh Vân Môn.
Hệ thống - cho phép ký chủ sử dụng điểm kỹ năng để tu hành bất kỳ công pháp nào ngay lập tức và tiêu hao điểm thiên phú để tăng tốc độ tu luyện.
Truyện mang tính giải trí cao với cốt truyện hài hước xoay quanh sự hiểu lầm liên tục giữa nhân vật chính và các sư phụ. Tần Độc Tú, một thái tử xuyên không, mang theo hệ thống và tư duy hiện đại, tin tưởng tuyệt đối vào sự 'ẩn thế' và 'bá đạo' của môn phái Thanh Vân Môn đang trên đà suy tàn. Tốc độ tu luyện của anh chàng nhanh đến mức phi lý, mang lại cảm giác sảng khoái và mãn nhãn. Các tình huống đối thoại và hành động của các nhân vật tạo ra tiếng cười liên tục.
Mặc dù hài hước, mô típ 'nhân vật chính vô tình thể hiện sức mạnh phi thường - các sư phụ sốc và tự bế - nhân vật chính lại nghĩ mình kém cỏi hoặc sư phụ quá thâm sâu' có thể trở nên lặp lại và hơi nhàm chán sau một thời gian dài. Sự ngây thơ của nam chính đôi khi bị đẩy đi quá xa, khiến một số tình tiết trở nên thiếu logic, giảm đi tính thuyết phục của câu chuyện.
Trời ơi cái nết! Ông thái tử main simp lỏd quá trời, ai nói gì cũng tin là 'cao nhân ẩn thế', trong khi mấy ông sư phụ thì diễn sâu banh nóc để dụ gà. Cứ cái bài 'main buff bẩn cái xong sư phụ té ghế', xem riết cũng hơi repetitive. Với lại cái Thần Quyền Vô Địch Môn gì đó nghe tên đã thấy phèn rồi, bị main đấm cho có mấy phát đã sợ té đái, phản diện yếu xìu. Nói chung là đọc cũng được, nhưng hơi thiếu drama và tình tiết bất ngờ.
- Chương 1: Thái tử Tần Độc Tú, một người xuyên không, quyết định từ bỏ ngai vàng để tu tiên. Anh được cha mình và tể tướng 'dàn xếp' gửi đến Thanh Vân Môn, một tông môn đã suy tàn, với hy vọng anh sẽ sớm nản chí. Tần Độc Tú lại lầm tưởng Thanh Vân Môn là một tông môn ẩn thế mạnh mẽ. Anh hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của hệ thống và nhận điểm thiên phú, điểm kỹ năng.
- Chương 2: Tần Độc Tú lên núi, các sư phụ Thanh Vân Tử và Vương Đoạn Xuyên cố gắng tạo vẻ 'cao nhân' để lừa anh ở lại. Tần Độc Tú 'ngộ' ra đạo lý 'Thượng Thiện Nhược Thủy' từ lời nói của sư phụ và càng tin tưởng vào sự thâm sâu của tông môn. Anh cũng chứng kiến cảnh Vương Đoạn Xuyên 'dùng thần khí Khai Thiên Phủ chẻ củi', củng cố thêm niềm tin về sức mạnh ẩn giấu của Thanh Vân Môn.
- Chương 3: Tần Độc Tú nhận được công pháp 'Thanh Vân Dẫn Lôi Kiếm Quyết'. Mặc dù không hiểu, anh sử dụng điểm kỹ năng của hệ thống để tu luyện và nhanh chóng đạt đến Luyện Khí Sơ Kỳ, thậm chí ngưng tụ Thanh Vân kiếm khí chỉ trong 'thời gian một chén trà'. Điều này khiến Thanh Vân Tử và Vương Đoạn Xuyên vô cùng kinh ngạc và sợ hãi, cho rằng anh là một yêu nghiệt, trong khi Tần Độc Tú lại nghĩ rằng mình chỉ 'miễn cưỡng' đạt tiêu chuẩn của môn phái.