Gặp loạn thế, Tạ Nhượng tìm về vị hôn thê từ nhỏ, một cô nương dịu ngoan, nhu nhược, đáng yêu tên là Diệp Vân Tụ. Hai người kết hôn và ẩn cư ở quê, cuộc sống tuy giản dị nhưng tốt đẹp.
Nhưng vì dung mạo quá xinh đẹp, Diệp Vân Tụ bị sơn tặc bắt đi. Không đợi Tạ Nhượng kịp liều mạng, hắn đã thấy cô nương dịu ngoan, nhu nhược của mình xách một con dao, một nhát chém bay đầu tên sơn tặc.
Nhìn thấy cả một ngọn núi toàn là dân lưu tán, Tạ Nhượng mềm lòng, rồi bất đắc dĩ trở thành thủ lĩnh sơn tặc mới.
Huyện lệnh đến dẹp loạn, Diệp Vân Tụ chém Huyện lệnh. Tạ Nhượng phải tiếp quản huyện nha, an dân cứu tế.
Phản quân đến tranh địa bàn, Diệp Vân Tụ chém thủ lĩnh phản quân. Tạ Nhượng lại phải sáp nhập phản quân.
Phiên vương đến chiêu an, không có ý tốt, Diệp Vân Tụ lại chém Phiên vương.
Cô nương chỉ biết "chém" mà không quản "chôn", Tạ Nhượng đành phải đi theo sau dọn dẹp "bãi chiến trường". Cứ thế, sự nghiệp của họ ngày càng lớn mạnh.
Về sau, Tạ Nhượng chỉ vào bản đồ nói: "Nàng xem, đây đều là giang sơn do nàng đánh xuống."
Diệp Vân Tụ, một người xuyên không từ mạt thế, chỉ muốn sống một cuộc đời an ổn: "Nói ra các ngươi có thể không tin, ta chỉ muốn có một bữa cơm bình yên."