Đã có 7
người đánh giá / Tổng đề cử
5.00
Bà tác giả giới thiệu có cũng như không Orz… Thôi thì để tớ ra tay vậy ~~~~
Đây là một câu truyện khá ngắn. Về thời gian bối cảnh, nó được viết sau cuốn “Người yêu hoàn mỹ”, khi nhân vật Đường Thần Duệ và Tịch Hướng Vãn đã kết hôn. Còn về không gian, nó viết về nhân vật nữ chính là Giản Tiệp. Người này chính là bạn của Tịch Hướng Vãn, đồng thời cũng chính là cô gái họ Giản một lòng một dạ chung tình với Đường Dịch trong “Đen trắng”.
Ở “Đen trắng”, bạn nhìn thấy một Giản Tiệp si tình, yêu đến ngây ngốc, yêu đến khờ dại, cố chấp, gần như trong mắt chỉ còn có Đường Dịch. Nói một cách khó nghe, là người thứ ba. Nói theo kiểu thấu tình đạt lý và đúng đắn nhất, thì đó là một cô gái khờ. Âm thầm yêu thương anh, âm thầm giữ tình yêu ấy trong lòng bao nhiêu năm như những đống tro âm ỉ cháy, không thể bùng lên, cũng chẳng thể lụi tàn, chỉ không ngừng thiêu đốt và làm tổn thương chính bản thân mình.
Xuất hiện một lần nữa trong “Người yêu hoàn mỹ”, Giản Tiệp hiện ra dưới mắt mọi người là một cô gái trẻ, tuổi thanh xuân nhiệt huyết tràn trề, hết mình vì bạn, vì đồng nghiệp, vì lý tưởng của mình, giống như chưa từng yêu, chưa từng tổn thương.
“Ai nói lúc còn trẻ người ta không biết buồn? Nỗi đau và sự tuyệt vọng của tuổi thanh xuân, trị không hết sẽ trở thành thương tổn.”
Một Giản Tiệp như thế, một Giản Tiệp dùng nụ cười để che giấu sự cố chấp và si tình của bản thân liệu sẽ có một kết thúc như thế nào? Liệu cô ấy có tìm được hạnh phúc, có rũ bỏ được những hoài niệm về mối tình đầu và bước về phía trước hay không?
Hãy cùng tớ tìm kiếm lời giải đáp trong câu truyện này nhé!
P/S: Đâu đó từng nghe tác giả có than rằng mình ngược Tiểu Giản hơi nhiều, sau đó có hứa hẹn sẽ tìm một nhà chồng tốt cho cô ấy. Xem ra bà ấy đúng là biết giữ lời ghê nhỉ