Thể loại: Đại thúc loli, siêu sủng nhưng hợp lý, không ngán, HE
Editor: Tũn Còi
Độ dài: 104 chương
Nam chính là người tàn tật nhưng gia thế vô cùng giàu có. Nữ chính là người trí tuệ, có tiền, lại là người ấm áp.
Trích đoạn:
“Vệ Cẩm Huyên hôn lên vành tai cô, bàn tay ở bên trong quần áo quấy phá, vuốt ve chỗ này, nhào nặn chỗ kia, nhẹ nhàng xoa bóp, vô cùng mãn nguyện. Khi anh hôn lên môi cô, môi và răng đan xen vào nhau, tay anh bắt đầu không thành thật hướng xuống phía dưới, Trương Tư Ninh nhíu mày, hai chân vặn vẹo muốn tránh bàn tay của anh, Vệ Cẩm Huyên khẽ thì thầm: “Tư Ninh, anh chỉ sờ một chút thôi, trước kia cũng đã chạm qua, em yên tâm, anh không làm gì khác. Em đừng loay hoay được không, đụng vào chân trái của anh.”
Trương Tư Ninh:……
Đợi đến lúc anh cởi bỏ đồ ngủ của cô, chuẩn bị cởi luôn cả quần lót….cho dù Trương Tư Ninh có ngốc cũng biết anh đang muốn làm gì rồi, cô đẩy cái đầu đang nằm trên ngực mình ra, nghiến răng hỏi: “Vệ Cẩm Huyên, anh muốn làm gì?!”
Vệ Cẩm Huyên ngẩng đầu nhìn cô, trong bóng tối đôi mắt lấp lánh lóe tia sáng rực rỡ hơn cả ánh sao trên trời, anh nói: “Anh muốn em.” Vô cùng hào hùng, quang minh chính đại.”
==================
Lảm nhảm của editor:
Nam nữ chính cách nhau 13 tuổi. Nam chính tàn tật, bị tai nạn giao thông mất cẳng chân trái. Nam chính thì chắc chắn cũng là boss lớn rồi, nữ chính cũng là người có tiền, xinh đẹp đáng yêu đặc biệt nhất là vô cùng hiểu chuyện.
Thường khi đọc truyện sủng thì phần lớn thích nam chính nhiều hơn, nhưng truyện này nữ chính không lép vế đâu, đọc xong chắc cũng không ai ghét được nữ chính.
Đặc biệt của truyện này, cái tàn tật của anh không phải là lý do để ngược mà còn là trợ thủ giúp anh thuận lợi lấy luôn được mấy cái “đầu tiên” của con gái nhà người ta.
=================
Mình thích những truyện nam nữ chính cách nhau nhiều tuổi, nên cũng đã đọc kha khá.
Nếu “Em ở bên ai đều là khoảng trống trong anh” khiến mình day dứt vì cả Giang Nguyệt và Giang Quân đều là những người từng chịu quá nhiều mất mát nên cách họ lựa chọn là xa rời ước mơ, để giữ vững niềm tin nếu không chạm tới thì nó sẽ mãi hiện hữu. Vì vậy cả hai ngược nhau và ngược luôn mình.
“Trọn kiếp yêu” làm mình ưu tư vì mười lăm năm còn lại của Hoa Thiệu Đình, dù biết rằng ai rồi cũng phải chết, nhưng biết là một chuyện còn chờ đợi nó đến lại là chuyện khác.
“Người ở nơi tịch lặng” vì quá thương nam chính nên mình ấm ức vì sao nữ chính có thể đối xử với nam chính như vậy, nếu là mình thì mình không nỡ đâu. Cứ nhớ đến “Đứa trẻ nhà ta đi đâu rồi” là lại giận nữ chính.
“Tình muộn” đọc truyện này giải trí khá tốt, tác giả viết đọc khá dễ chịu, nhưng phải chi tác giả tiết chế một chút thì sẽ hay hơn rất nhiều. Nam chính không sạch, dù mình không quá quan tâm đến quá khứ sạch hay không, nhưng khi biết mình có tình cảm với đối phương thì bắt buộc phải sạch. Lần đầu tiên của nam nữ chính, mình bị lấn cấn nhất chi tiết này, giá như anh mạnh mẽ theo đuổi nữ chính đến khi cô có tình cảm với anh rồi mới “hành động” thì tuyệt hơn rất nhiều, vì đây là nam nữ chính chứ nếu nữ chính mà yêu người khác thì chuyện anh làm rất “cầm thú” và đáng bị tống vào tù luôn rồi. Vì hai lý do trên mà có thể nhiều bạn sẽ nuốt không được truyện này.
Editor: Tũn Còi
Độ dài: 104 chương
Nam chính là người tàn tật nhưng gia thế vô cùng giàu có. Nữ chính là người trí tuệ, có tiền, lại là người ấm áp.
Trích đoạn:
“Vệ Cẩm Huyên hôn lên vành tai cô, bàn tay ở bên trong quần áo quấy phá, vuốt ve chỗ này, nhào nặn chỗ kia, nhẹ nhàng xoa bóp, vô cùng mãn nguyện. Khi anh hôn lên môi cô, môi và răng đan xen vào nhau, tay anh bắt đầu không thành thật hướng xuống phía dưới, Trương Tư Ninh nhíu mày, hai chân vặn vẹo muốn tránh bàn tay của anh, Vệ Cẩm Huyên khẽ thì thầm: “Tư Ninh, anh chỉ sờ một chút thôi, trước kia cũng đã chạm qua, em yên tâm, anh không làm gì khác. Em đừng loay hoay được không, đụng vào chân trái của anh.”
Trương Tư Ninh:……
Đợi đến lúc anh cởi bỏ đồ ngủ của cô, chuẩn bị cởi luôn cả quần lót….cho dù Trương Tư Ninh có ngốc cũng biết anh đang muốn làm gì rồi, cô đẩy cái đầu đang nằm trên ngực mình ra, nghiến răng hỏi: “Vệ Cẩm Huyên, anh muốn làm gì?!”
Vệ Cẩm Huyên ngẩng đầu nhìn cô, trong bóng tối đôi mắt lấp lánh lóe tia sáng rực rỡ hơn cả ánh sao trên trời, anh nói: “Anh muốn em.” Vô cùng hào hùng, quang minh chính đại.”
==================
Lảm nhảm của editor:
Nam nữ chính cách nhau 13 tuổi. Nam chính tàn tật, bị tai nạn giao thông mất cẳng chân trái. Nam chính thì chắc chắn cũng là boss lớn rồi, nữ chính cũng là người có tiền, xinh đẹp đáng yêu đặc biệt nhất là vô cùng hiểu chuyện.
Thường khi đọc truyện sủng thì phần lớn thích nam chính nhiều hơn, nhưng truyện này nữ chính không lép vế đâu, đọc xong chắc cũng không ai ghét được nữ chính.
Đặc biệt của truyện này, cái tàn tật của anh không phải là lý do để ngược mà còn là trợ thủ giúp anh thuận lợi lấy luôn được mấy cái “đầu tiên” của con gái nhà người ta.
=================
Mình thích những truyện nam nữ chính cách nhau nhiều tuổi, nên cũng đã đọc kha khá.
Nếu “Em ở bên ai đều là khoảng trống trong anh” khiến mình day dứt vì cả Giang Nguyệt và Giang Quân đều là những người từng chịu quá nhiều mất mát nên cách họ lựa chọn là xa rời ước mơ, để giữ vững niềm tin nếu không chạm tới thì nó sẽ mãi hiện hữu. Vì vậy cả hai ngược nhau và ngược luôn mình.
“Trọn kiếp yêu” làm mình ưu tư vì mười lăm năm còn lại của Hoa Thiệu Đình, dù biết rằng ai rồi cũng phải chết, nhưng biết là một chuyện còn chờ đợi nó đến lại là chuyện khác.
“Người ở nơi tịch lặng” vì quá thương nam chính nên mình ấm ức vì sao nữ chính có thể đối xử với nam chính như vậy, nếu là mình thì mình không nỡ đâu. Cứ nhớ đến “Đứa trẻ nhà ta đi đâu rồi” là lại giận nữ chính.
“Tình muộn” đọc truyện này giải trí khá tốt, tác giả viết đọc khá dễ chịu, nhưng phải chi tác giả tiết chế một chút thì sẽ hay hơn rất nhiều. Nam chính không sạch, dù mình không quá quan tâm đến quá khứ sạch hay không, nhưng khi biết mình có tình cảm với đối phương thì bắt buộc phải sạch. Lần đầu tiên của nam nữ chính, mình bị lấn cấn nhất chi tiết này, giá như anh mạnh mẽ theo đuổi nữ chính đến khi cô có tình cảm với anh rồi mới “hành động” thì tuyệt hơn rất nhiều, vì đây là nam nữ chính chứ nếu nữ chính mà yêu người khác thì chuyện anh làm rất “cầm thú” và đáng bị tống vào tù luôn rồi. Vì hai lý do trên mà có thể nhiều bạn sẽ nuốt không được truyện này.
Siêu dữ liệu - (Tiết lộ một số tình tiết truyện)
- Vệ Cẩm Huyên
- Herman
- Trương Tư Ninh
Trương Tư Ninh, một cô gái trẻ 23 tuổi độc lập, xinh đẹp, là chủ cửa hàng hoa, và Vệ Cẩm Huyên, tổng giám đốc tập đoàn Bác Lãng 36 tuổi, giàu có nhưng tàn tật mất một chân, tình cờ gặp nhau. Mối quan hệ của họ phát triển từ khách hàng - chủ tiệm, dựa trên sự thẳng thắn và không vụ lợi của Trương Tư Ninh, điều khiến Vệ Cẩm Huyên đặc biệt ấn tượng. Sau sự cố Vệ Cẩm Huyên bất tỉnh ở tiệm hoa của cô, mối quan hệ của họ dần trở nên thân thiết hơn. Câu chuyện tập trung vào việc họ xây dựng tình cảm bất chấp khoảng cách tuổi tác và tình trạng thể chất của nam chính, đồng thời nữ chính phải đối mặt với sự đeo bám của Tiền Thiệu, người bạn học cũ. Truyện được xây dựng theo hướng sủng ngọt, hợp lý, với kết thúc có hậu.
Nam chính Vệ Cẩm Huyên có gia thế siêu giàu, là tổng giám đốc tập đoàn lớn, có quyền lực và mối quan hệ rộng khắp, có thể giải quyết nhiều vấn đề một cách dễ dàng (ví dụ: mua bánh Nam Viên không cần xếp hàng). Nữ chính Trương Tư Ninh xinh đẹp, độc lập tài chính (có nhà, xe, tiền gửi ngân hàng), có cửa hàng hoa tự kinh doanh phát đạt, và có các năng khiếu nghệ thuật.
Truyện mang lại cảm giác nhẹ nhàng, ngọt ngào và ấm áp. Nữ chính Trương Tư Ninh độc lập, chân thật và không vụ lợi, giữ vững nguyên tắc và cá tính riêng, không hề bị lu mờ bởi sự giàu có của nam chính. Cách cô đối xử với Vệ Cẩm Huyên một cách bình thường, không thương hại hay tò mò quá mức về tình trạng tàn tật của anh, là điểm cộng lớn, giúp mối quan hệ của họ phát triển một cách tự nhiên. Tương tác giữa hai nhân vật chính rất dí dỏm và đáng yêu. Nam chính mạnh mẽ, cuốn hút, và thể hiện sự dịu dàng, quan tâm tinh tế.
Dù được quảng cáo là "siêu sủng nhưng hợp lý", đôi khi vẫn có những tình tiết tạo cảm giác hơi lý tưởng hóa hoặc trùng hợp quá mức. Nhân vật Tiền Thiệu gây khó chịu vì sự đeo bám dai dẳng và khả năng dễ dàng tìm ra nữ chính, khiến độc giả cảm thấy nữ chính bị làm phiền. Một số chi tiết về việc nam chính quá hoàn hảo dù tàn tật có thể hơi thiếu thực tế. Ngoài ra, việc nữ chính thường né tránh việc gặp gỡ bạn bè cũ vì sợ lời đồn hoặc bị soi mói, dù có lý do, nhưng đôi khi khiến cảm giác cô hơi bị động trong các mối quan hệ xã hội.
U là trời, cái ông Tiền Thiệu đúng kiểu creeper luôn á, đeo bám như đỉa, dù có đẹp trai mấy thì cũng thấy rén ngang. Sao mà tìm ra con gái nhà người ta dễ như ăn kẹo vậy, ảo thật sự. Rồi cả mấy vụ tình cờ gặp nhau ban đầu nữa, tưởng là duyên nhưng nhiều khi thấy hơi kịch bản quá. Nam chính cũng kiểu perfect quá đà, dù tàn tật vẫn vibe 'tôi cân tất' làm nhiều khi thấy hơi xa rời thực tế. Nói chung là có những đoạn đọc mà muốn quăng điện thoại vì mấy ông simp chúa và sự tiện lợi khó tin trong truyện.
- Chương 1: Trương Tư Ninh (23 tuổi, chủ tiệm hoa Flower) và Vệ Cẩm Huyên (tổng giám đốc Bác Lãng, 36 tuổi, tàn tật chân trái) có ba lần gặp gỡ tình cờ: ở nghĩa trang, ở sảnh công ty Bác Lãng, và cuối cùng ở cửa hàng hoa của Trương Tư Ninh vào đêm Giáng sinh, nơi Vệ Cẩm Huyên đến mua hoa diên vĩ. Trương Tư Ninh đối xử với anh bình thường, không tỏ vẻ tò mò hay khó xử về tình trạng chân của anh.
- Chương 2: Kim Giai Di, bạn thân của Trương Tư Ninh, muốn Trương Tư Ninh giới thiệu cô vào Bác Lãng làm việc thông qua khách hàng là quản lý Tôn Phương. Trương Tư Ninh từ chối vì không muốn lợi dụng mối quan hệ mua bán. Kim Giai Di đi cùng Trương Tư Ninh giao hoa và biết được từ lễ tân rằng Vệ Cẩm Huyên đã ly hôn và bị tai nạn mất một chân ba năm trước. Trương Tư Ninh cũng nghe tin Tiền Thiệu, bạn học cũ từng đeo bám cô, đã về nước, khiến cô cảm thấy khó chịu.
- Chương 3: Kim Giai Di đến cửa hàng hoa của Trương Tư Ninh than thở vì buổi phỏng vấn ở Bác Lãng thất bại và bị sỉ nhục, ngỏ ý muốn ở lại nhà Trương Tư Ninh. Vệ Cẩm Huyên đến cửa hàng hoa vào buổi tối mua diên vĩ và một chậu cát cánh. Anh bất ngờ bất tỉnh trên ghế sofa do cảm sốt và ngộ độc rượu nhẹ. Trương Tư Ninh hoảng sợ gọi xe cấp cứu, đi cùng anh đến bệnh viện và thanh toán viện phí, cảm thấy mình bị "tai bay vạ gió".