Convert: ngocquynh520Edit: LingBeta: tamnuong012
Bùi Trường Nhạc hỏi: "Người này sao nhanh mất đi hứng thú với Hương Phi nhà chúng ta vậy hả?"
Tiểu Đồng thần sắc đau đớn nói: "Thật ra thì lần đầu tiên khi đưa mình về nhà, Tô Ngôn liền từ chối mình, hắn nói đã có người mình thích. Hơn nữa biết khó mà lui là châm ngôn cuộc sống của Lý Tiểu Đồng mình."
Có người thích? Bùi Trường Nhạc mặt mờ mịt, lại hỏi: "Hắn thích người nào?"
Những lời này đổi lại sự xem thường cực kỳ của Tiểu Đồng, "Cậu thật không phải sẽ cho rằng là Càn Long đi."
Đầu tháng ba, năm nhất tổ chức chơi xuân.
Tô Ngôn chủ động xin tham gia cùng, bạn học cùng lớp rủ nhau cưỡi xe đi giả ngoại ở công viên phía nam.
Mọi người cười ồn ào lên, "hoạt động tập thể không cho mang thân nhân!"
Bùi Trường Nhạc lông mày chau lại, "Các cậu nhìn mình làm gì? Mình lại không mang thân nhân, mẹ mình đang ở nhà đấy."
Lời nói khiến Tiểu Đồng cùng một nhóm người cười nghiêng ngã, thiếu chút nữa té từ trên xe đạp xuống.