Nhà họ Chu có hai người con gái song sinh, chị là Chu Châu Thiền, em là Chu Châu Kì.
Mẹ của cả hai li hôn rồi cưới Chu đại lão gia, một người đàn ông giàu có trong thành phố.
Chu Châu Kì được ông ta để ý vì có có khả năng hoạt ngôn mà bỏ rơi Chu Châu Thiền, khiến cho cô sống trong những tháng ngày bị ghẻ lạnh, rồi bị đem đi gả cho Giang Tam gia.
Bố Chu: “Nuôi vì bất đắc dĩ.”
Mẹ Chu: “Còn có giá trị để gả đi.”
Chu Châu Kì: “Cùng gương mặt mà khí chất coi như bỏ.”
Kiếp trước chỉ có thể trơ mắt nhìn chồng mình cùng với em gái song sinh vai sóng vai mà sảy chân chết uổng. Kiếp này trở lại cô chỉ muốn vả mặt từng kẻ đã hãm hại cô rồi sung sướng mà sống.
Thế quái nào… Lão Âm Binh Giang Tam gia kia lại nhìn cô bằng ánh mắt kì cục đó?
…
Chu Châu Thiền: A ha ha ha! Tôi phát hiện ra mình có khả năng chết đi rồi sống lại trong một thời điểm nào đó trong quá khứ!
Giang Tam gia: …
Chu Châu Thiền: Úi! Lỡ tay làm hỏng kế hoạch rồi! Đi chết thôi!