Đã có 12
người đánh giá / Tổng đề cử
5.00
Một chuyện tình vu vơ
(phần 1)
Một mối quan hệ vu vơ, một tình cảm vu vơ khó định hình. Nhưng biết chắc là vui khi nhìn thấy con người đó, ấm áp và tin tưởng khi người đó dắt tay đi qua nhiều con phố...
Nhỏ Xí Xọn loay hoay lau bàn, hôm nay được ngày đến quán sớm để dọn dẹp, mọi người ca trưa khi về đã quên mất một nhiệm vụ tối quan trọng, đó là lau chùi mớ bòng bong sau khi bữa trưa tàn phá.
Xí Xọn nhí nhảnh hát, vừa hát vừa làm là những hành động thường thấy. Cô bé có nụ cười khá duyên với má lúm, răng khểnh và đôi mắt tròn xoe ngồ ngộ. Để ngẫm xem nào, nếu muốn dành dụm một món kha khá cho sinh nhật mẹ thì nhất định tiền lương làm thêm tháng này không thể để âm được – hiển nhiên rồi! Khổ nỗi, lúc nào, bất cứ lúc nào cầm được tiền lương trên tay là Xí Xọn đã có thể nhận ra chúng tan biến nhanh hơn một hòn nước đá để ngoài trời nắng gắt.
- X2, hôm nay đi làm sớm nhỉ?
- Dạ. Chiều nay em được nghỉ nên em đi sớm. Anh cũng thế mà!
Xí Xọn cười tít mắt. Đầu Đinh làm cùng quay nghiêng cười đáp lại, khuôn mặt cũng tươi tắn không kém.
- Hey, em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Đừng bao giờ hỏi tuổi phụ nữ, anh có biết không hả?
- Đâu có. Tại thấy em cứ bé loắt choắt, giống như học sinh cấp một!
- Ầy, vậy là gián tiếp chê em có đúng không?
- Ầy, là chê trực tiếp luôn mà!
Hai con người đứng quay lưng về phía nhau, vừa trò chuyện vừa làm việc. Mỗi người một việc nhưng lại thấy hay hay vui vui khi được tám chuyện cùng người còn lại. Nói thật, ở cái quán này Xí Xọn thích nhất là được nói chuyện với anh Đầu Đinh. Anh này mới vào làm ở quán, nghe đâu là để kiếm tiền đóng tiền học lại mấy môn ở trường đại học. Xí Xọn có lần trêu anh, chắc tại anh mải theo đuôi cô nào, mải trồng cây si cô nào nên kết quả mới tệ hại như thế. Đầu Đinh chỉ chậc lưỡi.
- Chà, nói sao giờ nhỉ. Khi học đại học đâu phải cứ chăm là được đâu em.
Nói rồi anh khuyến mãi thêm cho Xí Xọn một cái nháy mắt cực duyên. Mất mấy ngày liền cô bé nhận ra rằng mình đã say nắng. Một cơn cảm cúm đột ngột không hề có dấu hiệu báo trước, đùng một cái, thích là thích thôi!
Hôm nay giống như mọi ngày, Xí Xọn cố gắng đến chỗ làm sớm hơn một chút. Trong khi đã cố làm hết việc dọn dẹp các phòng nước, sắp xếp lại ly dĩa, đặt menu lên từng bàn, để thêm giấy ăn và ngồi ngoan ngoãn như con mèo con ở quầy pha chế thì cô bé mới nhận ra một điều: Đầu Đinh chưa đến!
Thế là cô bé bắt đầu nghĩ ngợi, có khi anh bận việc, có khi anh xin nghỉ làm một hôm. Cũng có thể là… tự nhiên anh nghỉ làm luôn, không đến quán để làm cùng Xí Xọn nữa. Hai má bất giác trở nên nóng bừng, Xí Xọn không biết tại sao mình lại phải quan tâm đến sự xuất hiện của Đầu Đinh ở quán. Thật ra trước đây, khi không có anh chàng ấy đến thì vẫn một mình cô bé đảm đương ca chiều, từ mười hai giờ trưa đến năm giờ chiều mà. Chẳng mấy khi thấy buồn, chẳng mấy khi thấy mong ngóng sự xuất hiện của một-ai-đó cả. Xí Xọn ngồi xị mặt, lúc ấy những vị khách đầu tiên của buổi chiều đã vào quán, kéo ghế lục đục. Cô bé lại nhanh nhảu bê nước và đứng chờ người ta gọi đồ uống.
Cứ thế, suốt buổi chiều Xí Xọn buồn thiu vì Đầu Đinh đã không đến thật. Có khi nào điều cô bé nghĩ là thật? Tự nhiên lặn mất tăm không sủi bọt, hay có chuyện gì xảy ra với anh?
Aizz, chắc là không có chuyện gì đâu, cô bé đã làm cho mình lo lắng quá nhiều rồi. Tự nghĩ rồi tự vỗ vỗ đầu, đang chuẩn bị thu dọn và giao ca cho các anh chị buổi tối thì Xí Xọn thấy cánh cửa kính của quán bật mở. Dáng cao gầy và khuôn mặt sở hữu nụ cười duyên của quảng cáo kem đánh răng P/s làm Xí Xọn đỏ mặt.
- X2, chuẩn bị về hả em?
- Vâng. Hôm nay anh nghỉ làm ạ?
Xí Xọn phụng phịu hỏi như hờn. Nhưng thật ra chẳng có gì để hờn cả, chỉ là cô bé tự nhiên thấy ấm ức thôi. Như kiểu anh chàng đi đâu, làm gì, với ai cũng trở thành mối bận tâm của riêng cô bé. Buồn cười nhỉ? Cơn cảm cúm này sẽ kéo dài được bao lâu? Sẽ trở nên ám ảnh Xí Xọn về hình ảnh Đầu Đinh đến bao giờ mới chịu thôi?
Xí Xọn cười buồn, tự biết thu xếp để ra về, lủi thủi như một đốm sáng nhạt nhòa đang dần di chuyển từ chỗ quầy pha chế ra ngoài cửa kính, rồi lại nhạt nhòa di chuyển từ phía cửa kính ra ngoài đường.
Trời tối, phố lên đèn, Xí Xọn vốn dĩ đã là đốm sáng nhạt nhòa di chuyển chập chạp nên khi hòa vào muôn vàn màu sắc lung linh ấy cũng lại càng trở nên nhạt nhòa mờ ảo. Xí Xọn cứ vừa đi vừa nắm lấy tay mình, hơi hơi buồn khi Đầu Đinh đã không cất lời trả lời câu hỏi của Xí Xọn. Có vẻ như anh còn mải chuyện với mấy chị mới đến. Nói thật thì trong đó có một chị xinh hơn Xí Xọn, đằm thắm hơn Xí Xọn. Với cái hiểu biết cá nhân thì cô bé đoán chắc mười mươi anh đã để ý chị ấy rồi.
Ôi thôi bắt đầu cái vòng luẩn quẩn. Xí Xọn thích