Làm một đại tiên phi thăng muộn nhất, cuộc sống ở Thiên giới của Diệp Bạch vẫn luôn càn quấy tùy tiện.
Nhưng một ngày.
Vuốt mèo cào một cái, bị lòng hiếu kỳ làm hại nhập vào người phàm, một đám đại tiên nháy mắt kinh ngạc, hàng này nếu ở hạ giới bị ủy khuất, trở về có thể tay không kéo đại tiên đến trút căm phẫn hay không?
Nhưng trên thực tế…
Diệp đại tiên tỏ vẻ, phàm nhân hèn mọn này không đáng để lo, bổn đại tiên vẫn sống được kiêu ngạo tùy ý.
Khoái xuyên, chúng tiên trên Thiên giới bởi vì khờ dại đơn thuần mà bị loài người tâm tư trùng trùng ngược thảm, đại tiên Diệp Bạch đúng lúc giá lâm, một đường quá quan trảm tướng, thu hoạch sự tích ‘người nuôi mèo’.