Triều Ca đặt Minh Húc ngồi trên xe lăn, lấy binh phù ra trên người ra đưa cho Minh Húc. Minh Húc ngẩng đầu nhìn Triều Ca, trong mắt là sự đau thương cùng cực. “Minh Húc, xưng đế đi.” Tay Triều Ca đang run rẩy, tim cũng đang run rẩy theo, nàng biết, đây là lịch sử tất yếu. Không có máu tươi của một nhà Lý gia, không cách nào có huy hoàng của Hoàng Minh Húc. Thời đại thịnh thế mới đã định trước phải do hắn mở ra.
Kinh giao, Hoàng Lăng. Triều Ca quỳ gối trước mộ của Lý Băng và Kiều Tâm Lăng, nàng rót ly rượu, đốt chút tiền giấy. “Phụ hoàng, mẫu hậu, Triều Ca phải thành gia lập thất, gả cho người mà hai người coi trọng.” Triều Ca hơi nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười như là cầu vồng sau mưa, rực rỡ loá mắt, khiến cho lòng người ấm áp “Về sau giang sơn Ly quốc sẽ do Triều Ca và Minh Húc thay các người bảo vệ.”