Cái hay của truyện không hẳn tâm cảnh, đạo tâm của main cao, mà hay ở chỗ lột tả được bản chất của main, của những kẻ chính diện và kẻ tà ác bởi những diễn tiến bi tráng, kịch tính cuốn người nghe không rời được truyện.
[Tô Vân bảy tuổi thời điểm, trong nhà sinh ra biến cố, con mắt không biết sao mù, thật đáng thương.]
Tô Vân nhận được nhiều truyền thừa, tuổi nhỏ nhất tiến cảnh nhanh nhất. Xuất phát điểm thì cực cao, vừa học kiếm đạo chiêu đầu tiên đã là cao thứ nhì tiên kiếm pháp, vừa học đạo đã là hồng mông đại đạo. Dù hành trình ngắn, trải nghiệm cũng không nhiều, vừa đủ để main càng chiến càng mạnh.
Vân cứu Chung xong thì du lịch hỗn độn hải để tìm đại đạo cuối cùng, cùng vợ của mình.
"Hồng La, Oánh Oánh! Chúng ta đi xa, đi tìm Hồng Mông cuối cùng!"
"phong độ chỉ là nhất thời, đẳng cấp mới là mãi mãi". Đã kinh qua tác phẩm của Trạch Trư thì không thể bỏ qua "Lâm Uyên Hành" này.
Tô Vân làm sao cũng không có nghĩ đến, chính mình sinh sống vài chục năm Thiên Môn trấn, chỉ có chính mình là người.
Hắn càng không nghĩ đến Thiên Môn trấn bên ngoài, phương viên trăm dặm, là lừng lẫy nổi danh khu không người.
Lâm Uyên Hành.
Trong đêm tối lâm vực sâu mà đi, chỉ cần giữ vững tinh thần, như giẫm trên băng mỏng!