Thiếu gia của đại gia tộc họ Trần từ nhỏ sinh ra đã nhìn kiếm mà nín khóc, ôm kiếm mà ngủ. Ai ai cũng tin là khi lớn lên hắn sẽ trở thành một kiếm khách tuyệt đỉnh.
Tuy nhiên, đến tận năm hắn mười tám tuổi hắn vẫn chả biết tí kiếm pháp nào cả. Không phải vì hắn bất tài, thật ra hắn có tài năng hay không thì cũng chẳng ai biết vì trong mười tám năm qua, hắn đã từ chối hết mọi lời dạy dỗ từ các kiếm khách khắp nơi.
Trước cửa Trần phủ, đều đều như mặt trời mọc mỗi ngày, có một thiếu niên ôm thanh kiếm mười tám năm chưa rút ra khỏi vỏ, hắn đứng đó ngẩn ngơ nhìn ra đằng xa, đứng đó bất kể là nắng hay mưa. Và khi có ai hỏi bất cứ đều gì thì hắn đều trả lời.
- Khi nào cha ta về, khi nào thì người về dạy ta kiếm pháp
............
Đây là câu chuyện về một gã cố chấp, câu chuyện về một gã mê đắm trong cái thế giới của mình. Một kẻ vẫn sẽ chấp nhận chờ đợi dù rằng biết là không có kết quả.
Một biểu chiều nọ, khắp thành Thăng Long dậy sóng. Đại thiếu gia đã không còn đứng đó nữa. Đại thiếu gia của gia tộc lớn nhất Đại Việt đăng kí tham quân, với tư cách một người lính quèn.
.................
Bối cảnh trong truyện KHÔNG PHẢI là dựa theo lịch sử. Mọi trùng khớp về tên và địa danh đều không phải chủ đích của tác giả.