Năm tôi và hắn tròn mười bảy tuổi, tôi ở lại còn hắn rời đi. Thanh xuân của chúng tôi đẹp như một tán cây không màu, tuy lung linh tuyệt đẹp nhưng cả hai đều không thấu.
Tôi và hắn vốn tưởng rằng không có liên quan gì tới nhau nhưng số phận lại khiến chúng tôi ràng buộc với nhau.
Tôi từng thắc mắc với rất nhiều người, thanh xuân là gì để mà ta lưu luyến, mà ta ích kỷ níu giữa và thanh xuân rốt cuộc là gì mà thời điểm đó hắn lại bỏ tôi đi...
Cảnh Mạc cười, gõ đầu tôi đáp: “Tự trải nghiệm đi rồi sẽ thấu”
Cảnh Thiên: “Là khi nào”…???? …
Đến lượt hắn dịu dàng ôm tôi “Anh không biết”
Ngừng một chút hắn nói tiếp “Nhưng anh biết không có em thanh xuân của anh mãi mãi không trọn vẹn”
Anh không quan tâm sẽ thế nào khi gặp em, chỉ hi vọng anh có thể nắm tay em đi hết cuộc đời này