Ta có một kính, càn khôn núi sông cũng chiếu đến;
Ta có nhất kiếm, nhân tâm Quỷ Vực toàn trảm phá;
Ta có một thành, Cửu Trọng Thiên vân trung tòa;
Ta có một lòng, trường sinh trên đường cười phí thời gian.
Thế nhân vì sao phải trường sinh? Bởi vì trường sinh bao dung hết thảy dục vọng, trường sinh đó là vô hạn khả năng.
Siêu dữ liệu - (Tiết lộ một số tình tiết truyện)
Phàm tục tam quan: Khí động (Luyện Tinh Hóa Khí), Trường tức (Nội tức chân khí, thọ duyên 150 tuổi), Minh khiếu (Thần hồn lớn mạnh, thông linh khiếu, có thể dùng Phù Pháp cơ bản). Tu sĩ: Thông thần (Dẫn khí thành phù, 'Phân thức hóa niệm', thần ý), Hoàn đan (Ngự khí phi thiên, phi kiếm giết người trăm dặm, thọ nguyên mấy trăm năm), Bước hư, Chân nhân, Kiếp pháp, Địa Tiên. Dư Từ hiện đang ở Minh khiếu đỉnh núi, Nhan đạo sĩ ở Thông thần cảnh giới, Song Tiên giáo chủ ở Hoàn đan cảnh giới.
Dư Từ, một 'tiên đồng' từng là vật thí nghiệm trường sinh trong tà giáo Song Tiên, trốn thoát và mang theo một gương đồng thần bí cùng phù kinh. Anh ta ẩn mình tu luyện độc lập, với khao khát trường sinh bất lão cháy bỏng. Để tìm kiếm cơ hội đột phá, Dư Từ đến Thiên Liệt Cốc thu thập 'tôm cần thảo' để đổi lấy 'Tam dương Phù Kiếm' từ Ban Ngày Phủ. Tại đây, anh ta vô tình đối mặt với Nhan đạo sĩ, một tu sĩ cảnh giới Thông thần tàn nhẫn sở hữu 'Cửu dương Phù Kiếm', người đã giết hại hàng loạt khách hái thuốc. Cuộc đối đầu này làm lộ rõ khoảng cách sức mạnh giữa Dư Từ và một tu sĩ chân chính, đẩy anh ta vào tình thế sinh tử, buộc phải dùng mọi mưu mẹo và khả năng để tồn tại và vượt qua.
Chiếu Thần Đồng giám (gương đồng thần bí dùng làm linh dẫn thượng cấp cho Phù Pháp, tạo ảo ảnh và lưu trữ phù chú), khứu giác nhanh nhạy trời sinh.
Truyện có một mở đầu hấp dẫn với màn giả danh 'thượng tiên' của Dư Từ, thể hiện sự thông minh và linh hoạt trong việc xoay chuyển tình thế. Hệ thống tu luyện được giới thiệu rõ ràng, từ 'Phàm tục tam quan' đến các cảnh giới 'Tu sĩ' cao hơn, tạo nên một thế giới tu chân có chiều sâu. Sự xuất hiện của Nhan đạo sĩ, một tu sĩ 'Thông thần' chân chính, đã nhanh chóng nâng cao mức độ kịch tính và nguy hiểm, mở ra những thử thách lớn hơn cho nhân vật chính, hứa hẹn một hành trình đầy cam go và hấp dẫn.
Mặc dù có những điểm mạnh, truyện đôi khi đẩy sự bình tĩnh của nhân vật chính lên mức hơi khó tin khi đối mặt với một đối thủ có cảnh giới vượt xa. Việc Dư Từ vẫn giữ được vẻ mặt bất biến và thậm chí còn có ý định hỏi chuyện trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc có thể làm giảm tính chân thực của cảnh chiến đấu. Ngoài ra, việc Nhan đạo sĩ ban đầu có vẻ muốn 'đùa giỡn' trước khi xuống tay cũng làm chậm nhịp độ và phần nào giảm đi sự tàn nhẫn cần có của một phản diện mạnh mẽ.
Uầy, main hơi bị 'thanh cao' quá nha. Ban đầu lừa mấy ông giang hồ thì ngầu lòi, nhưng lúc đụng ông Thông thần thật thì vẫn kiểu 'tao đây không sợ' dù chênh lệch cấp độ một trời một vực. Kiểu hơi 'hảo hán' quá, đáng ra phải rén xíu chứ. Mấy đoạn tả tâm lý hơi dài dòng, đọc hơi 'delay' xíu. Với cả, cái gương thần thì xịn thật, nhưng cứ dùng để 'làm màu' với 'chơi chiêu' thì hơi phí. Đợi mãi mà chưa thấy plot twist nào thật sự căng.
- Dư Từ, một đạo sĩ trẻ tuấn tú, tìm đến một đạo quán hoang phế giữa núi rừng để trú chân. Anh gặp Huyền Thanh, một 'tiên trưởng' giả mạo cùng băng nhóm côn đồ đang lừa gạt các khách hái thuốc. Dư Từ dùng thủ thuật 'dẫn khí thành phù' từ gương đồng của mình để hù dọa Huyền Thanh và chiếm lấy chỗ nghỉ an toàn.
- Dư Từ duy trì vẻ 'tiên trưởng', tra hỏi Huyền Thanh về Thiên Liệt Cốc và 'tôm cần thảo'. Huyền Thanh tiếp tục diễn kịch, khoe khoang về việc diệt yêu và tặng Dư Từ một lá bùa 'Thanh tâm chú'. Dư Từ đáp lại bằng cách trình diễn Phù Pháp cao cấp hơn, tạo ra một phù 'Tĩnh' trên không, khiến Huyền Thanh và đồng bọn kinh hãi tột độ và bỏ chạy thục mạng.
- Dư Từ một mình trong đạo quán, cười lớn vì đã thành công giả mạo. Anh ta tiết lộ mình chỉ ở cảnh giới Minh khiếu đỉnh núi, tương đương Huyền Thanh, nhưng dùng gương đồng 'Chiếu Thần Đồng giám' để tạo ảo ảnh 'dẫn khí thành phù'. Anh hồi tưởng về quá khứ là 'tiên đồng' bị Song Tiên Giáo dùng làm vật thí nghiệm cho 'trường sinh thuật', và việc anh trốn thoát, cướp đi gương đồng và phù kinh. Anh nhận ra khát vọng trường sinh đã ăn sâu vào mình và đang đứng trước ngưỡng đột phá.