Tề Vương Hoàn Hiên tức giận vì người trong lòng, cũng là thanh mai trúc mã của mình thành Thái Tử phu, thế nên bỏ đi biên đã ba năm
Ba năm sau, hắn quay về, dẫn theo con gái của một người thợ săn, thiếu nữ hiện tại không còn thân nhân, lại còn cực kì tương tự bạch nguyệt quang trong lòng hắn.
Hắn xem nàng như thế thân, nhìn nàng mà nhớ người trong lòng.
Đêm đại hôn của Thái Tử, nàng thành ngoại thất của hắn, lúc lên giường, còn buột miệng gọi ra tên người kia.Nàng chỉ là một thứ hàng giả, tựa như một công cụ để khỏa lấp niềm tương tư.
Hoàn Huyên cực kỳ hài lòng với "hàng giả" này.
Nàng có chừng mực, biết tiến biết lùi, nhẫn nhục chịu đựng mà không hề có câu nào oán hận. Nàng còn có một đôi mắt sáng rực như sao trời, như trong đó chỉ chất chứa một mình hắn. Lúc nàng ngắm nhìn hắn, phảng phất như đang rơi vào giấc mộng không nguyện tỉnh lại.
Nàng yêu hắn đến thảm thương, thậm chí vì hắn mà lấy thân mình chắn tên.
Hoàn Huyên càng ngày càng thích "hàng giả" này, thậm chí còn đồng ý cho nàng một danh phận. Cuối cùng cũng có một ngày, hắn mới nhớ rõ tên của nàng là Tùy Tùy nhưng nàng bỗng nhiên mất hút, chỉ để lại một bộ trang phục nhuộm đầy máu. Cho đến lúc này, Hoàn Huyên mới phát hiện trái tim mình như bị khoét mất một khoảng lớn.