Tên gốc: Khoanh tay chịu trói / Bó tay chịu tróiThể loại: Hiện đại, 1V1, ngọt ngào, 2SChuyển ngữ: ngocquynh520Chỉnh ngữ: Duy NiệmBìa: ỐcSố chương: 49
【 Thích là bày mưu lập kế, yêu là khoanh tay chịu trói. 】
"Tôi tên là Quan Tĩnh, năm nay hai mươi tám tuổi, nhà ở XXXX, trong nhà có bốn miệng ăn.
Hiện tại còn độc thân, sống một mình, có hai cửa tiệm.
Tài sản trên danh nghĩa có hai căn hộ, một chiếc xe, tiền gởi ngân hàng và một số trương mục quản lý tài chính.”
Anh dùng tất cả bản lĩnh của mình trổ tài trước mặt cô, không hề cất giữ.
Nghe theo sự quyết định của cô, muốn hay không muốn.
Nam chính trầm tĩnh, thâm tình, phúc hắc VS nữ chính xinh đẹp, hung dữ, thú vị.
Vài lời giới thiệu của người chỉnh ngữ:
• Nếu nàng mong chờ cẩu huyết, làm ơn nhấn ‘back’
• Nếu nàng mong chờ ‘thịt’, làm ơn nhấn ‘back’
• Nếu nàng mong chờ một mối tình oanh oanh liệt liệt, làm ơn nhấn ‘back’
Anh ‘cưa đỗ’ chị theo kiểu ‘lạt mềm buộc chặt’, ‘thả dây dài câu cá lớn’, đợi đến khi chị nhận ra thì đã muộn lắm rồi.
***Nếu ông xã biết đọc tiếng Việt, em sẽ bắt anh đọc cuốn sách này, để em cho anh biết, những chiêu cua gái của anh chỉ có hiệu quả đối với những người con gái tự cho rằng mình thông minh (như em) nhưng lại không phân biệt được sói đội lốp cừu (như anh) mà thôi…
Trích đoạn ‘cua gái’ 1:
Lúc gần đến nhà Hứa Lạc, Quan Tĩnh giảm tốc độ lại, quay đầu hỏi cô, “Chủ nhật mấy giờ em trở về trường học? Tôi tới đón em.”
“Tôi…” Hứa Lạc mở miệng, còn chưa kịp từ chối, Quan Tĩnh đã cắt ngang cô, “Đừng vội từ chối. Chuyện là thế này, mấy ngày trước tôi phát hiện ra một tiệm ăn, mùi vị rất ngon, cho nên muốn mời em đi thử một chút.”
Hứa Lạc vừa nghe anh nói như vậy, đầu óc chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra một câu, “Có ngon giống như anh làm không?”
Quan Tĩnh cong môi, nói một cách nghiêm túc, “Cái đó không giống nhau.” Sau đó nhìn về phía cô, “Có bằng lòng đi ăn chung với tôi không? Nếu như em ngại tôi mời khách thì có thể AA.” (*AA là cưa đôi đấy ạ…)
Trích đoạn ‘cua gái’ 2:
Bởi vì sự kiện này, buổi chiều, khi Quan Tĩnh gởi tin nhắn đến, hỏi cô muốn ăn cái gì, Hứa Lạc liền trả lời: “Này, anh cứ đưa cơm cho tôi hoài, tôi lại không trả tiền cho anh. Có vẻ như không tốt lắm.”
Cô vốn nghĩ rằng, Quan Tĩnh sẽ nói ‘không sao’, hoặc là Quan Tĩnh sẽ cảm thấy bị khinh thường gì đó, sau đó sẽ thuận nước đẩy thuyền, xa lánh mình. Cô không ngờ anh gởi tin nhắn lại rất nhanh: “Đừng vội lo, ít bữa nữa tôi mang sổ sách qua, tiền ăn mỗi tháng bao nhiêu, em trả cho tôi một nửa là được rồi.”
Hứa Lạc nhìn tới nhìn lui tin nhắn mấy lần, quả thật không thể tin nổi hai mắt của mình.
Đây chính là lần đầu tiên có người theo đuổi muốn thu tiền của cô!