Anh và cô gặp nhau khi cả hai vẫn chỉ là những đứa trẻ.
Lần đầu gặp nhau là khi anh nhìn thấy cô ngồi thẫn thờ với đôi mắt đỏ hoe bên ngoài cửa hàng tạp hóa. Trong lòng anh lúc ấy bỗng dưng lên cảm xúc muốn bảo vệ và che chở.
Khẽ tiến lại gần cô gái nhỏ. Tiểu Thừa Nam mỉm cười tươi rối rồi cất tiếng:
- Nhóc con, em có chuyện gì buồn hả?
Cô bé với mái tóc đen bù xù ngang vai thút thít vài tiếng sau đó lấy bàn tay bé nhỏ dính đầy bụi bẩn chạm lên khuôn mặt rồi từ từ trả lời:
- E...em đói.... em nhớ mẹ...
Càng nói về sau giọng nói càng nhỏ đi kèm theo tiếng nức nở vang vọng.
Tiểu Thừa Nam không biết làm gì, tay chân luống cuống ngồi xuống trước mặt cô bé rồi đưa tay giúp cô lau nước mắt.
- Ngoan, đừng khóc nữa! Anh nói mẹ mua đồ ăn cho em nha!
- Th...thật không ạ?
Cô bé ngây ngô nhìn người trước mặt, ánh mắt mang vẻ mong chờ và kỳ vọng.