"Cuốn Giọt lệ và Nụ cười bạn cầm trên tay gồm 56 dụ ngôn, ngụ ngôn, truyện và thơ được tuyển từ các bài trong mục đó. "Tôi chẳng muốn đổi nụ cười của tâm hồn mình lấy của cải của vô số đám đông, và cũng chẳng muốn biến nước mắt đang tuôn trào khắp châu thân vì ưu phiền thành nụ cười. Chính niềm hy vọng nồng cháy trong tôi khiến suốt cuộc đời tôi ở thế gian này mãi mãi là nước mắt và nụ cười." Gibran viết như thế ở bài đầu tiên, như bày tỏ với người đời và cuộc đời về những gì chất chứa trong tác phẩm.Con người có mặt giữa cuộc đời hiện thực này với đủ những khía cạnh trái ngược: hạnh phúc và đau khổ, dịu dàng và hung bạo, gian nan và êm ả, ngoan cường và yếu đuối.v.v. nghĩa là long lanh trong nước mắt và tươi rói trong nụ cười. Và, cuộc sáng chế bắt nguồn từ Thần khí của Thượng đế, trong đó Con người, Cái đẹp, Tình yêu, Chân lý, .v.v. đều là tinh thần được Thượng đế chiết xuất từ bản thân Ngài ra, theo Gibran, vẫn tiến triển ngày càng tốt đẹp hơn. Và đó là ý chính chạy xuyên suốt các tiểu phẩm làm nên cuốn sách này: "Đau khổ và nghèo cực thanh tẩy tâm hồn con người dù tâm trí yếu đuối của chúng tôi thấy trong vũ trụ không có gì đáng giá, ngoại trừ thanh thản và hạnh phúc."***SINH NHẬT TÔIViết tại Paris, 6 tháng 12, 1908Vào ngày này mẹ tôi sinh ra tôi. Vào ngày này hai mươi lăm năm trước đây tịch nhiên đã đặt tôi giữa đôi tay của cuộc hiện sinh này, đầy những tiếng khóc và tranh đấu và đua tranh.Như vậy tôi đã đi quanh mặt trời hai mươi lăm lần. Và tôi không hiểu mặt trăng đã bao quanh tôi bao nhiêu lần. Thế mà tôi vẫn chưa khai mở được những bí mật của đời sống, mà cũng chưa hiểu các sự vật ẩn khuất của bóng tối.Tôi đã đi hai mươi lăm lần với trái đất và mặt trăng và mặt trời và các tinh tú quanh Luật Vũ Trụ.Hãy nhìn xem giờ đây tâm hồn tôi đang thầm thì những danh hiệu của luật ấy như những hang động vang dội tiếng sóng biển. Sự hữu của nó ở trong sự hữu của Người, nhưng không biết bản thể của Người; nó hát những bài ca về sự thăng trầm của người nhưng không hiểu thấu Người.Hai mươi lăm năm trước đây bàn tay của thời gian viết tôi như một chữ trong cuốn sách của trần gian khủng khiếp kỳ lạ này. Vậy, hãy nhìn tôi xem, một chữ mà ý nghĩa lờ mờ và hỗn độn; khi thì không có nghĩa gì cả; khi thì ngụ ý rất nhiều.Vào ngày này trong năm những ý niệm, những tư tưởng và kỷ niệm ồ ạt chen vào hồn tôi. Chúng đứng trước tôi như những đám rước của những ngày đã qua và chỉ cho tôi những bóng ma của đêm tối đã ra đi từ lâu. Rồi chúng tung tán như những cơn gió thổi tung những đám mây lạc đàn lúc hoàng hôn. Chúng nhỏ dần và trở nên lờ mờ trong những xó phòng tôi như những khúc ca của các dòng suối nơi những thung lũng xa xăm và trống vắng.Vào ngày này mỗi năm các linh hồn đã đào luyện nên linh hồn tôi đến, vội vã về phía tôi từ khắp nơi trên thế gian, bao trùm tôi với những bài ca của kỷ niệm buồn.Rồi những linh hồn ấy dịu dàng rút lui và ẩn mình sau những vật hữu hình. Những linh hồn ấy giống như những con chim đáp xuống một sân đập lúa hoang phế và, không tìm thấy hạt ở đó, tung tăng một lát trước khi cất cánh bay đến một nơi khác.Vào ngày này ý nghĩa của tiền kiếp trỗi dậy trước tôi như một tấm gương mờ mà tôi nhìn lâu vào ấy và không thấy gì trong ấy ngoại trừ những khuôn mặt phai lạt của các tháng năm như những khuôn mặt của người chết; và những né