JavaScript is off. Please enable to view full site.

Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

37 người đang đọc truyện này.
Tác giả
Thể Loại Ngôn Tình Xuyên Không Hài Hước
Tình trạng Full
Lần Cuối Cập Nhật
Năm xuất bản 2017
Số Chữ 368,589
Truyện Dịch 100%
Lượt xem: 44,761
Từ Khoá doc truyen giao chu giao chu phu nhan bao ngai di lam ruong phu nhan bao ngai di lam ruong full phu nhan bao ngai di lam ruong prc
Nghe từ đầu
Tổng đề cử Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng
Đã có 12 người đánh giá / Tổng đề cử
Edit: SCR0811
Raw: ngocquynh520

Tô Nhược Mộng vất vả lắm mới chấp nhận được sự thật mình từ một nhân viên công vụ biến thành một cô thôn nữ. 

Trong một đêm mưa gió bão bùng, nàng lại bị một tên nam nhân đẹp như tiên tử ăn sạch vào bụng. 

Nhưng tại sao cái tên "Đạo tặc hái hoa" này còn chưa chịu đi? Còn nói nàng phải chịu trách nhiệm với hắn?

Được rồi, thu mỹ nam, làm ấm chăn cũng không tồi.

Nhưng mà, hắn lại là giáo chủ Ma giáo, kẻ thù vô số. 

...

Chúng ta lén lút cưới nhau được không? Được!

Sinh cái bánh bao được không? Được!

Để giáo chúng đi làm ruộng được không? Được!

Người được chỉ phúc vi hôn tới cửa cầu hôn được không? Hắn muốn chết!

Cha ruột đến giành Thịnh Thế Điền Viên được không? Hắn đừng có mơ!

Bị ép buộc, chúng ta liền thay đổi triều đại được không? Không tệ!

Đoạn trích 1:

Ánh mắt của Lôi Ngạo Thiên xẹt qua đôi nam nữ trước mắt, chế nhạo: "Nương tử, dường như nhân phẩm của nàng không tốt lắm?"

Tô Nhược Mộng nhún vai, duỗi lưng, xoay người trở về nhà: "Phẩm chất của ta không tốt, bởi vậy chàng đừng có gì cái gì mà bắt ta chịu trách nhiệm!"

"Vậy để vi phu chịu trách nhiệm cho!" Mỗ nam vẻ mặt phấn chấn. 

"Sao cũng được!" Mỗ nữ hắc tuyến đầy mặt, chân bước qua cửa lại rụt trở về: "Nếu chàng có thể làm cho bọn họ đừng tới phiền ta nữa, ta sẽ..."

"Phanh phanh phanh..." Bên tai truyền đến âm thanh của vật nặng rơi xuống, mỗ nữ quay đầu lại, chỉ thấy mỗi mình mỗ nam đang đứng phủi tay phía sau. 

"Người đâu rồi?"

"Ném ra ngoài rồi. Sau này người nương tử ghét, cứ để vi phu tới thu thập."

Đoạn trích 2:

Tô Nhược Mộng buồn bực nhìn đám nam tử đang cặm cụi ăn, nâng trán hỏi: "Ngoài ăn ra các ngươi còn biết làm gì?"

Đám đông nam tử đồng loạt ngẩng đầu, nhất loạt lên tiếng: "Thưa phu nhân, thuộc hạ còn có thể giết người."

"Nhà ta không nuôi người nhàn hạ."

"... Chúng tôi có thể giết người để kiếm tiền hiếu kính phu nhân."

"Ta không thèm mấy đồng tiền đẫm máu đó."

"..." Đám đông nam tử liếc nhau một cái, ăn ý nói: "Xin phu nhân chỉ rõ!"

"Tất cả các ngươi đều đi làm ruộng cho ta!"

Đám đông nam tử buồn bã trong lòng: Giết người dễ, làm ruộng mới khó.

Đoạn trích 3:

"Nhược Mộng, ta là phụ thân của con đây!" Trung niên nam tử nói xong, lại giơ tay lau nước mắt, len lén liếc nhìn toàn cảnh của Thịnh Thế Điền Viên. 

Tô Nhược Mộng lười biếng mân mê móng tay, nét mặt tươi cười như hoa, quay đầu nhìn nam tử đang ôm chặt nàng: "Phu quân, hình như tình hình tài chính gần đây của ma giáo các chàng không được khởi sắc lắm đúng không? Không thì, chàng bắt trói ông ta làm con tin để kiếm một khoản đi?"

Lôi Ngạo Thiên lộ vẻ mặt vui mừng, gật đầu như giã tỏi: "Vi phu tuân lệnh!" Nói xong, vung tay một cái, mấy nam tử ngứa tay phía sau lập tức ùa lên. 

"Tô Nhược Mộng, ta là cha ruột của ngươi, là thừa tướng của Đông Lý quốc." Trung niên nam nhân giơ chân, giận đến mức ria mép dựng ngược. 

"Nếu ông không phải thừa tướng, ông nghĩ ta còn thèm bắt trói ông sao?"

Lời của editor: Hố mới đào, không rõ số chương, không rõ lịch post, mong mọi người ủng hộ

Mới nhất
6 năm trước
    Tổng đề cử 12
    Tuần 219
    Tháng 767
    loading
    loading