GIANG HẠC NHẤT, EM THÍCH ANH!
Tác giả: 一只倦儿意
Thể loại: truyện ngắn ngôn tình, thanh xuân vườn trường, từ đồng phục đến váy cưới
Độ dài: 33c +1NT
Editor: Nhược Vũ
Giới thiệu
Giang Hạc Nhất a.k.a trùm trường đẹp trai, nổi tiếng là người không dễ chọc vào.
Cho nên kiếp trước tôi đã gây ra nghiệp gì mà ông trời phải chơi tôi như vậy chứ!
Bởi vì cá cược thua chị em Chu Hòa mà các cô ấy lại để tôi đi tỏ tình Giang Hạc Nhất!
Xin luôn đó, chưa nói đến việc trường học cấm yêu sớm, tôi có thể trêu vào chỗ nào của hắn đây.
Cô em gái phản đối: “Ui chao, chỉ là cá cược thôi mà, dù sao thì Giang Hạc Nhất cũng sẽ không đồng ý đâu, bọn tớ chủ yếu là muốn xem kịch thôi.”
Được rồi, thế là giờ ra chơi tôi theo Giang Hạc Nhất vào rừng cây nhỏ.
Khi tôi bất chấp khó khăn chạy đến trước mặt Giang Hạc Nhất.
Giang Hạc Nhất giữ nguyên động tác đưa điếu thuốc lên môi, ngơ ngác nhìn tôi.
Không đợi hắn hỏi, tôi đã hô lên trước mặt đám đàn em của hắn.
“Giang Hạc Nhất, em thích anh.”
Toang rồi, tôi chuẩn bị ba chân bốn cẳng bỏ chạy, không ngờ lại bị người ta túm gáy.
Giang Hạc Nhất cười tít mắt, nói với tôi: “Được thôi, vậy em làm bạn gái anh nhé.”
Hắn xoa đầu tôi như chú cún nhỏ rồi nói với người bên cạnh: “Giới thiệu một chút, đây là chị dâu của các cậu.”
??! “Chào chị dâu ạ!”
Tôi bị dọa đến mất phương hướng, chạy một mạch về lớp.
Nhưng nghĩ đến chắc là hắn nói đùa thôi, tôi bèn thở phào nhẹ nhõm.
Tan học, một bóng dáng quen thuộc đứng lượn lờ trên hành lang, Giang Hạc Nhất lười biếng mỉm cười, vẫy tay với tôi.
Chuyện này đã gây ra xao động không nhỏ, mọi người nhao nhao suy đoán xem tại sao trùm trường lại chạy đến khu khối mười.
Tôi giả vờ bình tĩnh rồi nhanh chóng chuồn ra từ cửa sau, tên chân dài kia sải bước đuổi đến.
Trên cầu thang chật chội, vẻ mặt hắn tự nhiên, âm thầm lặng lẽ nắm lấy tay tôi.
Tôi bị hù đến điếng người, muốn bỏ tay ra lại bị hắn siết chặt.
Tôi thấp tha thấp thỏm, sợ bị người ta phát hiện.
Tôi hỏi: “Giang Hạc Nhất, anh… làm thật hả?”
Hắn nhìn về phía trước, môi cong lên, âm cuối kéo dài: “Nếu không thì…”
Tôi: “Em đổi ý được không?”
“Được.” Hắn nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần em không sợ anh kéo người đi chặn đường em là được.”
Trong nháy mắt, đầu tôi truyền đến đủ loại hình ảnh thê lương, tôi lựa chọn câm miệng.
Đến cổng trường.
Giang Hạc Nhất dùng vẻ mặt “hiền lành” hỏi tôi: “Ăn kem không?”
“Em không ăn đâu.”
“Ông chủ, cho một ly kem dâu.”
“...”
Tôi nhìn ly kem trong tay, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải, đành lấy muỗng múc một miếng kem.
Nghiêng đầu nhìn sang, thấy Giang Hạc Nhất vẫn còn đi theo.
Tôi: “Anh không về nhà hả?”
Hắn nhìn tôi, cười một cách ngứa đòn: “Anh đưa bạn gái về không được sao?”
Lúc tôi đang suy nghĩ xem làm sao tiễn ông Phật lớn này về.
Giang Hạc Nhất đột nhiên áp sát, nâng cằm tôi lên, dùng ngón tay cái lau đi vết kem trên khóe miệng tôi.
Đôi mắt đen như mực mang theo ý cười nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó hắn khẽ liếm ngón tay, dăm không tả nổi.
“Ngọt lắm, lần sau sẽ mua tiếp.”