( Hằng ngày + nhẹ nhàng + đi biển bắt hải sản + thần hào )
Ta từ trọng điểm cao giáo nghỉ học, ở quê quán làng chài đợi hai năm, trước kia trong thôn mọi người trong miệng thiên chi kiêu tử, biến thành người gặp người ghét lưu manh. Thẳng đến có một ngày ta phát hiện ta có thể nhìn đến chính mình vận khí giá trị, lại còn có có thể từ một cái giả thuyết trong màn hình đổi đi biển bắt hải sản công cụ. Từ đây, cuộc đời của ta tựa như plug-in. Một phen sa sạn, nhẹ nhàng ngày nhập số làm; một cái xẻng, ta vậy mà đào tới rồi một thùng cua mỡ vàng; một khi cần câu nơi tay, ta cảm giác ta nhận thầu biển rộng, thuộc về chính mình biển rộng, cá đù vàng, đỏ thẫm đốm... Tóm tắt vô lực, mời xem chính văn.