Thể loại: Huyền huyễn, hài hước
Biên tập viên: Kéo
Số chương: 90 chương chính văn + 1 phiên ngoại
Dao Hoan chính là một con rồng được sinh ra trong thâm sơn cùng cốc chẳng có gì ngoài cỏ cây hoa lá, chính vì vây tâm trí cũng thuần khiết như một tờ giấy. Nàng học mọi thứ từ những gì nàng tai nghe mắt thấy, và cảm thấy hợp lý, chẳng hạn như khi nàng bắt đầu nói chuyện kiểu õng ẹo lả lơi học được từ con hồ ly thành tinh trong núi
. Sơn động mà nàng đang ở chính là do nàng khoét thành, suối mát trong lành ở động này cũng chính do móng nàng đào, ngay cả người hàng xóm Tứ Hải đế quân sát vách chính là nàng nhặt về mà có...
Chàng đến nơi của Dao Hoan, làm bạn nàng, che chở nàng lớn lên, dạy bảo nàng, chuẩn bị mọi thứ có ích cho nàng. Mỗi tội căn gân của Dao Hoan hơi bị… lệch, hay phán nhiều câu làm Đế quân ứa gan, kết quả là nàng thường xuyên bị cột đuôi treo ngược lên cây, một nháo hai khóc chỉ thiếu ba thắt cổ. Nàng làm một con rồng mà như con cún, lúc vui vẻ, huênh hoang, hay cần nịnh nọt chàng thì mắt cứ long lanh, đuôi lắc lắc vẫy vẫy. Dao Hoan quậy tưng bừng, yêu tinh yêu thú trong núi không con nào không sợ trình phá rối của nàng, thấy nàng như thấy ôn thần mà không dám trả thù, vì ai động nàng thì chuẩn bị tinh thần bị Đế quân ‘nướng mọi’ luôn đi!
Về sau, Dao Hoan hóa hình, cùng Đế quân rời núi, ‘vào đời’ học tập, tu luyện. Quá trình học tập thường thức của nàng ba chấm hết sức, tiên sinh nào Đế quân tuyển chọn cũng bị tống cổ chỉ sau vài ngày. Nữ tiên sinh số 1 bị nàng chọc tức phát khóc vì câu hỏi “tử tôn căn là căn gì?” (tử tôn căn = nguồn gốc của con cháu = cái ấy của đàn ông:))). Nữ tiên sinh số 2 dạy nàng với tư tưởng nữ tử cổ hủ, dạy nàng cách đối xử với Đế quân mà y như với ông nội ông tổ. Nữ tiên sinh số 3 may hơn, dạy được vài ngày, nhưng dạy mà như tiểu thư đang kể chuyện cho nha hoàn nghe, sai Dao Hoan tách hạt dưa rót trà nước. Về sau Đế quân rút kinh nghiệm, sợ vớ thêm tiên sinh ‘dưa vẹo táo nứt’ khác, nên cuối cùng vẫn là chàng dẫn nàng, cùng nàng ra thế gian để học về đời, về tu hành.
Tất nhiên, truyện không ngọt sủng đơn giản như vậy, vì làm sao Đế quân, thượng cổ thần trăm vạn năm lại dễ dàng yêu một con rồng non nớt thần kinh thô hơn cổ thụ như nàng được. Hai người biết nhau yêu nhau từ lâu rồi, nhưng họ gặp kiếp nạn, nàng mất. Đế quân làm nàng lại trở thành quả trứng, mang nàng đến sơn cốc, bảo vệ nàng, tuy rằng nàng chẳng biết điều ấy. Dần dần nàng trưởng thành, mạnh mẽ hơn, tìm về trí nhớ, yêu chàng, hy vọng bù đắp cho chàng sau trăm ngàn năm chờ đợi cô độc. Hành trình của họ vẫn còn tiếp tục, nhưng kết cục HE là điều không thể nghi ngờ!